Rồi đây


Thôi em về anh nhé
Tất cả chỉ vậy thôi
Đôi tháng ngày tròn lẻ
Có đầy rồi cũng vơi

Từ nay về bến cũ
Trở lại đời mỗi bên
Một nỗi buồn đã đủ
Em nhận về cho em

Bao ân cần anh gửi
Ấm áp một quãng đường
Tiếng cười vui, câu nói
Sao êm đềm thân thương

Ta quen nhau một sáng
Rồi thân nhau một chiều
Nhè nhẹ mây nhạt nắng
Trong gió về hiu hiu

Vài niềm vui trao vội
Đôi sớm Xuân, trưa Hè
Mình chung đường dăm buổi
Thu đã vàng, Đông se

Rồi một lần là cuối
Đã đến phút chia tay
Đâu còn gì mong đợi
Buồn cũng chẳng đổi thay

Thôi em về anh nhé
Rồi đây đôi ngã đường
Rồi đây màu quạnh quẽ
Cũng phai dần luyến thương

Nguyễn Thương Việt

Từ đó


Người bước đi một lần rồi tan mất
Khoảng trống bên đời từ đó trổ xanh xao
Chỉ còn tiếng vọng của một lời vội trao qua ánh mắt
Phố bỗng quay lùi, chập choạng, lao đao

Đây đó rồi vơi từng ngày dài nhợt nhạt
Kia dáng bên đường hay tâm tưởng vẫn hoang mơ
Thầm gọi tên vào thinh không như tự nhắc
Gần vẫn rất gần mà xa vẫn rất xa

Canh cánh lòng thiêu thân tìm vầng sáng
Hỏi hoa có màng gai đã xước giọt sương trong
Im vắng đổ về hơn cuồng quay thác loạn
Người tan thật rồi, còn lại chỉ mùa Đông

Nguyễn Thương Việt

Theo cánh thiên nga


Nếu một ngày
Ta tình cờ gặp lại nhau bên phố lạ
Không biết ngoài kia tất cả có sững sờ hóa đá
Quanh khối lửa hồng
Chợt bùng lên từ những mảnh lòng thoi thóp phủ rêu rong?


Nếu một ngày
Ở thật xa bên hai đầu thế giới
Nhìn theo một đôi thiên nga trên mặt hồ lặng lờ trôi nổi
Ta có còn hoài tưởng ngày xưa?
Ngày xưa với những giây lát dù chỉ trải được bốn mùa
Đã đủ nâng chút hồn cằn cỗi
Phiêu bạt bên trời theo cánh trắng vút cao

Nếu một ngày
Vẫn còn nhớ tên nhau
Ta sẽ gọi thầm sau những giấc mơ mãi trồi lên trong ký ức
Và sẽ chờ nghe lời vọng lại từ nơi nào xa khuất
Hay từ rất gần
Âm điệu của lòng cuộn sóng trào dâng

Nếu một ngày
Ta được phép nhiệm màu bay lượn khắp trần gian
Không biết trong khoảng không bao la có còn lưu dấu vết
Để một lần được nối vòng nhật nguyệt
Về bên người
Ta rủ cánh lững lờ trôi

Nguyễn Thương Việt

Từng ngày...


Em có biết không
Có những tấm lòng không thay áo mới
Giữa thu vàng vẫn một màu ngát xanh mong đợi
Còn giữ hoài từ buổi vừa xuân
Những câu nói thật gần
Vẫn ngân trong chiều rỗng tuênh trống vắng

Em có biết không
Trong sâu cùng chút hồn bé nhỏ
Là chập chùng sóng cả tự vùi lấp ước ao
Cái nín lặng không màu
Ngập tràn xua đi một đôi lời ngàn lần chưa ngỏ

Em có biết không
Hình như cả không gian đang lất lây trong ảm đạm
Và thời gian cũng tắt dần, kiệt cạn
Nhỏ giọt lên từng ngày
Từng ngày
Khắc tên người rồi chắp cánh xa bay

Em có biết không
Có những con đường sẽ hoen rêu từ mai này một bóng
Khói thuốc hôm nào còn tô hồng bờ mộng
Sẽ lắng xuống lụi tàn
Cay thêm mắt đời hoang

Nguyễn Thương Việt

Những mảng lòng


Những giây lát sẽ rơi mau vào quên lãng
Những nụ xuân vội nở chóng tàn
Những chói lọi huy hoàng
Thoáng bừng lên rồi vụt tắt
Những hạnh phúc dù rất đơn sơ vụn vặt
Cũng sẽ một lần tan biến trên tay

Những nỗi đau cả thế hệ không người chia sẻ
Những vết hằn trong tâm khảm không tên
Những lối mòn chênh vênh
Độc hành chùn chân bước
Những ngọn sóng thần vùi con tim xuống vực
Biền biệt bóng người

Những thân thương chưa một lần vừa tay với
Những ân cần trong ánh mắt bờ môi
Chưa đáp trả một lời
Những cánh diều vút cao vẫn chờ vẫy gọi
Những ánh đèn khuya le lói
Mang ấm cúng về
Trông vời một thoáng hương quê

Những mảng lòng vỡ thành muôn mảnh
Gieo khắp trời
Rụng xuống muôn nơi

Nguyễn Thương Việt

Vụng về đứng giữa cuộc chơi


Ta phàm tục vì quen đời trâng tráo
Ngửa cổ đớp nhanh cọng nắng trái mùa
Chút bóng bên đường nhoài lưng ghé trọ
Dựa đất nồng trông giun dế mây mưa

Ta vô tình như lòng người trơ trẽn
Câu nói đầu hôm tan mất trong chiều
Nửa hồn ướt mưa, nửa kia cháy rực
Mê đắm nhiều, vừa thoáng đã rong rêu

Ta ngỡ ngàng trong vở tuồng kệch cỡm
Lọng khọng áo xiêm vẫn lấm chân bùn
Lời đẩy đưa không tròn môi ngọng nghịu
Khúc chân tình chìm lấp dưới phấn son

Ta bất tài giữa trần gian toan tính
Sớm tối loay hoay dăm miếng qua ngày
Buổi chợ đời lặng ngồi xem thế sự
Ai khóc, ai cười, ai tỉnh, ai say

Ta ương gàn nên còn mất không hay...

Nguyễn Thương Việt

Con đường đi ra khỏi hạnh phúc


Con đường đi ra khỏi hạnh phúc
Thật ngắn, thật gần
Giản đơn không cần bảng cần tên
Khỏi họa đồ chỉ dẫn

Con đường đi ra khỏi hạnh phúc
Xây trên kỳ vọng ảo huyền
Trĩu nặng đợi mong
Mọi thứ trong tầm tay chỉ là bẽ bàng nhỏ nhặt

Con đường đi ra khỏi hạnh phúc
Chỉ một lời suông, một đôi lần vô tâm buông thả
Lãng quên chính mình
Xa lạ cả thân thương

Con đường đi ra khỏi hạnh phúc
Thênh thang chập chùng
Mời gọi trong từng ngõ ngách
Ngấp nghé đợi chờ tận sâu thẳm tâm thân

Con đường đi ra khỏi hạnh phúc
Có cho một lần quay trở lại
Hay chỉ dẫn về xa?

Nguyễn Thương Việt

Ru nhau


Ru nhau gầy giấc mong manh
Treo ngày gai góc lên cành héo hon
Ngoảnh đi, còn - mất - nhạt - son
Thờ ơ đãi cát đọng buồn trên tay

Ru nhau mê đắm vũng lầy
Nhoài thân gục gẫy nằm lay lất chờ
Mê thường chùn tiếng cung tơ
Phôi phai câu nói bâng quơ gửi người

Ru nhau hoen úa bên đời
Vàng thu theo lá đày rơi xuống trần
Pha màu vài giọt thời gian
Vòng chân trời tắt lịm tan góc hồn

Ru nhau một mảnh tình gần
Lối xưa rũ nát vùi thân kiếp nào
Địa đàng thôi chỉ khát khao
Vườn hoang hãy ngủ ngàn sau sẽ tìm

Nguyễn Thương Việt

Ở đầu ngày


Ở đầu ngày có tiếng xe nổ máy
Thổi bay đi vài mảnh vụn của buổi sáng trầm ngâm
Từng ô cửa mở toang. Đuổi xua nghi ngại
Và chần chừ. Biết chừng lại vuột mất trăm năm

Bóng hàng cây đã trôi dài thế kỷ
Hững hờ. Lại một lần nữa ban mai
Mòn mỏi chứng nhân những vòng xoay đua chạy
Lá đã nhuốm màu. Vàng võ có ai hay

Dưới lòng đường là cỏ hoa thành đá
Hơi ấm mặt trời triệu năm trước còn mang
Trộn cái nóng bên trên. Từ bước chân người tất tả
Vội vàng. Đời vẫn vậy. Ngổn ngang.

Quá khứ còn chờ trên bờ tường loang lổ
Vài tia nắng sớm dọ tìm từng viên gạch đã long
Hỏi mà chi? Câu chuyện xưa đã cũ
Ở đầu ngày xin ngủ tiếp. Thong dong

Nguyễn Thương Việt

Có nghĩa gì đâu


Có nghĩa gì đâu
Từng gánh đời cong oằn ngã sập
Đường trần vừa lên đã nhọc nhằn vùi lấp
Thân xác hao gầy
Ôm đất mẹ hắt hiu

Có nghĩa gì đâu
Những tiếng nấc khan dần, chìm lắng
Cơn mưa cuối mùa rồi cuộn đi giòng lệ mặn
Và cọng cỏ ven bờ
Lại chờ ngẩng lên xanh

Có nghĩa gì đâu
Vài ngón tay hững hờ buộc tội
Màu phù sa rồi sẽ hòa tan gian dối
Chiều cũng đem héo vàng
Về thúc hối lãng quên

Có nghĩa gì đâu
Khi vào đêm dài cơn thao thức
Rót đắng vần thơ trở xoay hồn ray rứt
Chợt nhớ kiếp người
Chỉ thấy mong manh

Có nghĩa gì đâu
Dù ngoài kia dòng sông đang khóc
Với ngàn giọt
Của đời
Lấp lánh, long lanh

Nguyễn Thương Việt
10/2007

Còn lại


Tôi đã đánh mất tình yêu
Nên mai này nếu em có đến
Cứ đi thẳng vào tận sân sau con tim bỏ ngỏ
Ở đó vẫn còn nơi cho em ở
Dù chỉ là
Bờ cỏ dại vườn hoang

Tôi đã để lạc niềm tin
Nên đôi tay trần
Không còn gì ngoài mệt mỏi
Thằn lằn rụng đuôi có khi lại mọc thêm đuôi mới
Chỉ mong tấm thân rã rượi
Hãy còn chờ đến buổi mặt trời lên

Tôi đã bỏ quên cuộc đời
Còi hụ xa dần vẫn vật vờ trong bóng ngày mộng mị
Bừng tỉnh dậy thôi đành giơ tay vẫy
Gửi lời chào
Đến những ai sẽ về đích trước
Phần tôi đứng lại
Vui vầy với hoang tưởng đàng sau

Nguyễn Thương Việt

Ươm hồn ca dao


Ươm hồn ca dao
Ru đời nho nhỏ
Câu thơ chợt nở
Đơm tình búp non

Vỗ giấc ngủ tròn
Xa bờ tuổi mộng
Ôm đời gió lộng
Chân trời vòng tay

Gửi theo làn mây
Lời trao khe khẽ
Thì thầm nói nhẹ
Lạc vào thoảng mơ

Thương từ ngàn xưa
Còn vương câu hát
Tròng trành sóng nhạc
Dâng tình lên cao

Ươm hồn ca dao...

Nguyễn Thương Việt

Vàng thu


Vàng về với nắng đầu thu
Vàng in cuốn lá thêm màu vấn vương
Vàng dâng trong mắt huyền thương
Vàng mơn suối tóc cài hương điểm tình

Vàng theo chân bước lênh đênh
Vàng pha nỗi nhớ gợi hình bóng xưa
Vàng buồn trời cũng ướt mưa
Vàng ươm mây phủ đời mơ rụng dần

Nguyễn Thương Việt

Thuở làm thơ


Có một thuở tôi làm thơ để lớn
Ôm trong hồn làn hơi ấm phù sa
Một tiếng à ơi đủ ru ngày chín ngọt
Yêu thương lên đầy màu nắng sạm da

Có một thuở tôi làm thơ để nhớ
Tuổi học trò với bom đạn rền vang
Giòng máu chảy chỉ phân lằn thắng bại
Đất hiền hòa phải cùng khắp lệ chan

Có một thuở tôi làm thơ để học
Đứng làm người trong ngày tháng nhiễu nhương
Câu nghĩa tình, lòng bao dung, khoan thứ
Xin chút mặt trời về sưởi bớt tang thương

Có một thuở tôi làm thơ để khóc
Phận lạc loài xa lắm mẹ hiền ơi
Vòi või trông ra mênh mông biển rộng
Đâu đó bến bờ sao hun hút mù khơi

Và một thuở tôi làm thơ để nói
Chút ân tình từ sâu thẳm trong tôi
Buổi hoàng hôn tìm lại trời thân ái
Cho mảnh hồn về lặng lẽ êm trôi

Nguyễn Thương Việt

Tìm nhớ phố xa


Gửi lại dấu chân trong lòng Hà Nội
Cho lần đầu về gợi nhớ lần sau
Bước ngô nghê trôi lạc loài phố cổ
Người đâu rồi, ngách ngõ mãi tìm nhau

Ngày đến đây đã không còn hoa sữa
Bao ngạt ngào cùng lặng lẽ nhớ mong
Mặt hồ phẳng còn vương màu sóng gợn
In dáng tần ngần soi bóng chờ trông

Buổi tinh mơ hàng cây xòe tán rộng
Tim tím bằng lăng phủ ấm đầu ngày
Hoa nở muộn hay thương người yêu muộn
Liêu xiêu vỉa hè bỗng nhòe nhạt mắt cay

Phố chưa quen đã rộng vòng thân ái
Nắng chiều hè mang khao khát bờ môi
Tấp nập người qua vẫn dõi tìm một bóng
Đêm xuống kinh kỳ thiêm thiếp đơn côi

Thoảng qua nhanh chút ân tình xa lạ
Giọt chia tay là mưa ướt tâm hồn
Mai người về, xin phố xa nhắn lại
Đến một lần chỉ để nhớ nhau hơn

Nguyễn Thương Việt

Mơ hoa


Em là màu nắng ngàn xưa
Đến với anh từ một tiền thân xa vợi
Để những khi tâm hồn quị mỏi
Anh gục xuống yên bình
    trong vùng sáng là em

Bước chân em bên thềm
Dẫn anh vào Đào Nguyên lạc lối
Hư huyền là đây, là hoa đồng cỏ nội
Là em trong chiều
    gót nhỏ nát lòng anh

Em là cánh mộng trên cành
Nở rực trong anh một trời tội lỗi
Hẹn những kiếp sau sẽ một lần sám hối
Anh bây giờ
    chỉ mong cùng
        gió mởn hương thanh

Nguyễn Thương Việt

Vẫn biết


Đời bảo tôi ngu ngơ
Tôi chỉ biết cười thay lời xin lỗi
Và xin trọn kiếp được như loài thú dại
Thanh thản trong trời bay lượn rong chơi

Người nói tôi ngây thơ
Tôi cúi đầu cám ơn lời khen tặng
Rồi quay về với hoa hiền trong nắng
Cánh nhung mềm bên gai sắc cành xương

Em nghĩ tôi mộng mơ
Tôi vẫn lặng yên chờ ngày mang ảo vọng
Sẽ quyện men tình tô đầy hai bóng
Thêm một lần về biêng biếc vầng mây

Nguyễn Thương Việt

Chờ ngày cổ xưa


Ta đi qua đời nhau
Chỉ một lần rất vội
Thi thoảng một lời trao
Ngại ngùng như tiếc nuối

Ta ngẩn ngơ hồn Cuội
Mơ theo dáng Hằng Nga
Mạch đời nhịp rất khẽ
Như gần mà vẫn xa

Màu trời dâng thật nhẹ
Ta say những chiều mưa
Ngất ngây từng sớm nắng
Cõi lòng mây gió đưa

Tầm tay mà vạn dặm
Ta chỉ với trong hồn
Gọi thầm vùng bão nổi
Gửi qua miền trắng trong

Ta dưới trời mênh mông
Lại ru đời cát bụi
Ngủ bên làn hương khói
Chờ cho ngày cổ xưa

Nguyễn Thương Việt

Em Sapa


Tận Hoàng Liên Sơn em có khi nào đợi
Anh ngược Hồng Hà lần lại dấu Âu Cơ
Mẹ của ngày xưa dắt đàn con về núi
Em của bây giờ vai mảnh bọc em thơ

Dòng máu rẽ đôi vẫn tưới hồng sông Nhị
Trăng bản làng còn óng ánh bước Tiên
Mẹ là em, trong từng nét hoa màu áo
Nương trên triền chan chứa nỗi niềm riêng

Em là mẹ, sườn đồi nghiêng tóc xõa
Kết suối ngàn, thác bạc bập bềnh sương
Hiền lắm Sapa chợ phiên chiều chập choạng
Đón giọt mưa rừng thấm mặn quê hương

Đôi chân gầy em bao mùa thoăn thoắt
Lưu dấu diệu kỳ về với mẹ ngàn xưa
Sẽ một thuở làm mây anh lang thang rừng núi
Che mát mái đầu em bước mãi hoang sơ

Sẽ một thuở anh cùng em bay ra biển rộng
Đem giọt mưa rừng là nước mắt nhớ đàn con
Mẹ Âu Cơ trong em lại ửng hồng đôi má
Ánh mắt dịu hiền sẽ trải thắm nước non

Nguyễn Thương Việt

Về đây ngây ngô


Về lại bến mẹ cha
Ta thành con sâu nhỏ
Nằm cong oằn ngọn cỏ
Tưởng như đời chưa qua

Nay gần và mai xa
Tiếng nói cười reo gọi
Đem theo ngày rong ruổi
Về mưa đời hanh khô

Ta tìm ta ngây ngô
Cuộn tròn trong êm ấm
Đường bên ngoài bao dặm
Xin chờ phút ngủ yên

Một mảng trời thân quen
Dâng lên vùng hoang dại
Ta còn đây mòn mỏi
Chờ mây tàn trăng soi

Bên kia đời mù khơi
Ta len vào đá sỏi
Vẽ lên làn sương khói
Có người về bên ta...

Xưa có màu lá hoa
Ta ươm hồng cõi mộng
Mai lại ra trời rộng
Mai nhớ về bến xa

Nguyễn Thương Việt

Đắp tình


Ở đâu đó bên ngoài giấc mơ
Ta trót gom tình về cao hơn núi
Nhưng có khi nào trên đỉnh kia vời vợi
Chỉ còn hoang vắng mù khơi?

Trong ngổn ngang phận người
Ta chợt cười cho khỏa tiếng nấc khan
Ngày trở về rồi mòn mỏi lang thang
Rồi lại chờ bên kia đời tiếng vọng

Một lần bão dâng lên hồn trống rỗng
Ta muốn trôi ngược giòng
Đếm lại từ đầu từng bước long đong
Tình lại góp từng mái gàu mệt mỏi
Chờ lấp núi đợi mong...

Đây đó có những thung lũng hồng
Ta chưa kịp vào rừng đã vây quanh kín lối
Về bên núi ta yên hồn đá cuội
Trót ươm lòng dù chỉ với khói sương

Nguyễn Thương Việt

Nhớ nào xa


Đã xa chưa mà nhớ
Cho bờ mắt sớm nhuộm hoài trông
Chảy về từ thuở đất trời mênh mông
Chỉ là buồn thương da diết

Mây sao cũng tô lên màu ly biệt
Từ xa bên trời nhỏ từng giọt mỏng mảnh vô danh
Mây chỉ vô tình
Hay đã bay về từ một phương xa lắm
Và nhớ làn gió thoảng vờn quanh?

Chưa xa mà đã nhớ
Cho màu mắt thăm thẳm gợn mây trôi
Tận sâu trong một góc đời
Hồn ngu ngơ tan theo lời thơ nhỏ
Say ngủ cùng hoang vu

Nguyễn Thương Việt

Nhủ lòng


Ai đánh mất màu hoa phượng đỏ
Bỏ sau lưng nắng hạ vàng hanh
Đi - về, không hay tình chớm nở
Nửa cuộc đời còn mãi quẩn quanh

Ai mải mê khung trời ong bướm
Gói trong hồn lặng bước phiêu du
Ngẩn ngơ quay theo ngày rồi tháng
Lá ngô đồng nhặt đã thiên thu

Ai ngồi đó ru hồn vào hạ
Chát bờ môi chưa mỏi cơn say
Khắc mảnh tình riêng vào khối đá
Ôm sát lòng đá vẫn vô tri

Ai dửng dưng vòng tay êm ấm
Vẫn ngỡ mình khách trọ qua đêm
Vòi või trông bụi mờ xa thẳm
Bước lạc loài bám vết chân chim

Ai ngủ yên bóng chiều phủ lặng
Ai nhủ lòng với cỏ cùng cây
Ai cho tôi trở về quạnh vắng
Yên giấc đời miên tưởng lất lây

Nguyễn Thương Việt

Có câu thơ...


Có câu thơ đến chập chờn trong giấc ngủ
Dẫn hồn mơ bay bổng tận chân trời
Đêm vẫn còn khuya hay đã tràn nắng ấm
Đến trong lời và đọng lại trên môi?

Có câu thơ đưa hoang đàng vào sám hối
Quay trở về lối cỏ xám rêu rong
Khơi lại góc hồn nằm co ro sau đất bụi
Mạng nhện giăng đầy vẫn giữ chút trắng trong

Có câu thơ sao chỉ còn là trống rỗng
Vắng tiếng cười, tiếng khóc, tiếng nhân gian
Lê la đất trời mênh mông trong đáy chén
Giọt cuối cùng, rượu hay nước mắt đời chan?

Nguyễn Thương Việt

Trăng


Đêm là của ánh trăng về
Lả lơi trên tàng cây thoải dài sóng xoải
Vùng không gian trống trải
Trăng biết đợi chờ ai?

Trăng có thấy mệt nhoài
Trôi bên trời âm thầm lẻ bóng
Xa ngoài kia núi ngàn trông vọng
Sao trăng không hoài gửi ánh ngà sang?

Bóng rồi tan
Sau làn mây giăng ngang vòm tối
Hay là trăng hờn giỗi
Lắng dưới giòng suối nhỏ chảy quanh?

Một đời ngắm trăng thanh
Con dế mèn gáy lời não nuột
Mơ thấy bóng mình bên trăng ngây ngất
Đêm tàn vẫn vọng tiếng ngoài xa...

Nguyễn Thương Việt

Bước mưa


Mỗi bước chân về
Là một bước rời xa
Một ngày lại qua
Lê theo héo hon chất ngất

Câu thơ buồn
Trời cũng làm mưa u uất
Trăng về đâu mờ nhạt
Đem hao gầy khuyết bóng nào say
Xốn xang dâng đầy
Từng hạt mưa chảy vòng cho mắt ướt
Rơi rơi giãi bày
Trên mặt đất lung linh

Mai rồi xa bước lênh đênh
Mưa hai bên trời
Biết còn nhớ hay quên?

Nguyễn Thương Việt

Về với ngày mai


Mình sẽ về tìm nhau em nhé
Quay lại cùng bến cũ lối xưa
Anh sẽ dẫn em vào ngách ngõ
Sâu kín hồn anh chỉ dại khờ

Anh sẽ cài thơ theo nhịp thở
Dẫu vụng về vẫn chở yêu thương
Em đừng chê chút đời mộng mị
Kiếp da vàng vò võ tha hương

Anh sẽ đi tiếp ngày vất vưởng
Hái đóa đời vội vã rụng mau
Nhặt cánh rơi thấy mình khô héo
Chờ em qua lá đã phai màu

Anh sẽ gom gió gầy nên bão
Để tặng nhau một thoáng quay cuồng
Em có về bên anh bay bổng
Quên bớt đời lận đận gian truân?

Anh sẽ trông bên trời nắng muộn
Dáng em về tô biếc vầng mây
Và anh vẽ hoàng hôn hoa bướm
Cho một lần gói trọn ngày mai

Nguyễn Thương Việt

Còn những anh hùng


Đó họ đến từ làng quê lam lũ
Giãi nắng mưa đem thân cóc kiện trời
Vài thửa ruộng nghèo chôn nhau cắt rún
Xin trả về để đổ tiếp mồ hôi

Họ cùng đường nên trở về đứng thẳng
Căng mảnh vải sần đối mặt bất công
Nguệch ngoạc dăm hàng dù lời thô thiển
Đủ ngẩng đầu không thẹn với cha ông

Họ anh hùng với tay không tấc sắt
Lặng lẽ bên đường chờ tiếng lương tri
Còn quanh đời chỉ bẽ bàng câm nín
Không một lời, không giơ nổi bàn tay

Họ dân Việt của đầu thiên niên kỷ
Cho đứa con xa nhiều lắm tự hào
Cái can trường nay không cần súng đạn
Mà là trả lời cho câu hỏi "tại sao?"

Nguyễn Thương Việt

Tự tình với đêm


Đêm dài xòe tay đón gọi
Vọng lời một thuở nào xa
Vào đây rọi đầy chăn gối
Trăng non bỗng hóa nên già

Lần đi theo ngày thanh thoát
Chưa tròn chút phận đời phân
Tay vin theo làn hương thoảng
Hồn đèo một gánh mơ Xuân

Thắp cho lòng thêm đốm lửa
Leo lét tim gầy xác xơ
Mang mang dâng đầy thương nhớ
Quyện về cùng bến tóc tơ

Lối nào mà xa vời vợi
Một mình đếm bước ai hay
Nhìn lên góc trời mòn mỏi
Sao buồn nên ánh sao phai

Nguyễn Thương Việt

Anh có nhớ?


Anh chắc đâu còn nhớ
Em gặp anh một lần
Sang mùa cây thay áo
Mà đã như tình thân

Anh chắc đâu còn nhớ
Em tả nơi bốn mùa
Đông về mang rét giá
Buồn xao xuyến chiều thu

Anh chắc đâu còn nhớ
Em nói về quê hương
Có da vàng máu đỏ
Có tuổi thơ thiên đường

Anh chắc đâu còn nhớ
Em kể chuyện mình xưa
Đời quẩn quanh nhiều lối
Có mưa về giữa trưa

Anh chắc đâu còn nhớ
Em gửi anh câu thơ
Em cho anh bài nhạc
Anh có ươm hồn mơ?

Anh chắc đâu còn nhớ
Em dẫn anh một lần
Ra ngoài kia trời rộng
Bỏ hết đời sau lưng...

Nguyễn Thương Việt

Có phải...


Khi người ta mở ra cánh cửa
Có phải để tiễn người về
Dù người vẫn ngoài xa?

Khi người ta nhóm lên ngọn lửa
Có phải cho đêm lên đầy
Và để khói thêm cay?

Khi người ta giơ tay vẫy gọi
Có phải chỉ xua bẽ bàng
Rồi giấu vội bước chân?

Khi người ta trông chờ vòi või
Có phải muốn nói rất nhiều
Để gửi trọn dấu yêu?

Nguyễn Thương Việt

Lời rồi rơi


Mắt còn cười
Nên lòng chưa vội khóc
Tim đã nảy chồi
Mà lời hóa đá trên môi
Ngày bỗng vỡ đôi
Nửa tan mau thành bọt
Một nửa đã quay lùi
Về hiu hắt xa xôi

Đời rồi sẽ trôi
Sẽ về theo cát bụi
Thương đã gửi về người
Rồi cũng vàng võ phai phôi
Có còn chăng chỉ là nhung nhớ
Trong tận cùng
Với vắng lặng rơi rơi

Nguyễn Thương Việt

Có những khi


Có những khi tôi chỉ muốn
Được mãi làm anh như trong thoáng chốc
Giang tay gầy che lấy nắng mưa
Từng buổi đi về

Có những khi tôi chỉ muốn
Trọn con đường là nhịp cầu kết lại
Hai tâm hồn gần mãi bên nhau
Và nối những giọt đời
Đang chảy qua mau

Có những khi tôi chỉ muốn
Ôm ấp từng ngày như cánh hoa nho nhỏ
Để giữ mãi mùi hương trong ngần
Vừa chớm nở mùa Xuân

Nguyễn Thương Việt

Ta với ai


Ta vẫn là ta ta với em
Vàng hoe giọt nắng ngã bên thềm
Vươn tay ta hái cài lên tóc
Buổi sớm mai nào em đã quên

Ta vẫn là ta ta với ai
Ngày ru ta ngủ thức đêm dài
Đời đen trong chén cà phê đắng
Pha nửa hồn mê pha nửa say

Ta vẫn là ta ta với ta
Sóng dập vùi hạt cát trôi xa
Rồi nằm yên đó ta chờ đợi
Một bước kiêu sa một bước ngà

Nguyễn Thương Việt

Nghe mưa


Nghe như ngoài kia mưa nói
Có nghĩa gì đâu một lần
Ngả đường hồn tan trong gió
Hao gầy dâng nặng bước chân

Rồi đi trong chiều mưa phủ
Mây về giăng mắc hoang sơ
Trĩu đen quanh ngày xơ xác
Giọt trời rơi cũng bơ vơ

Phải chăng tiền thân cỏ dại
Nhớ hoài bước nhỏ đi qua
Buổi mai hồi sinh trong nắng
Mưa chiều mòn mỏi xót xa?

Đời đan lên bàn tay mảnh
Mỏng manh những lối vô hình
Cõi lòng ngỡ tàn yên lắng
Mây về trăng vẫn lung linh

Màu trời ngàn xưa cổ tích
Loang dần tận chốn rêu rong
Bến nào thuyền đây sẽ đợi
Sóng nào nhớ cát chờ trông

Chợt mong bên trời mưa gọi
Một lời, chỉ một lời thôi
Mai này có còn tay với
Xa rồi tình trắng như vôi?

Nguyễn Thương Việt

Tiếng nước tôi


Người ta thường hỏi
Sao tiếng nước tôi không có thời quá khứ
Mà vẫn viết đầy bao trang sử hùng bi
Vẫn nuôi vô vàn những áng thơ bất tử
Vẫn ướt lòng từng câu hát nồng say

Người ta lại hỏi
Sao tiếng nước tôi xưng hô nhiều ngôi thứ
Mà mỗi lời vẫn đến tự con tim
Vẫn chân thật dù phân cậu, dì, cô, chú
Vẫn ngọt ngào, vẫn tình nghĩa anh em

Người ta cũng hỏi
Sao tiếng nước tôi mang nhiều âm tiết
Dù đổi dời theo giọng Bắc, Nam, Trung
Vẫn à ơi một lời ru mẹ Việt
Vẫn đậm tình một giải non sông

Người ta hỏi và tôi đã nói
Với cả tấm lòng của tiếng nước tôi
Người ta hỏi và người ta đã hiểu
Tiếng nước tôi một tiếng nói tình người

Nguyễn Thương Việt

Tôi muốn vẽ...


Tôi muốn vẽ mặt trời
Về ửng hồng đôi má
Tôi muốn vẽ con người
Chỉ sống để thương nhau

Tôi muốn vẽ chiếc cầu
Nối tâm hồn hoang lạnh
Tôi muốn vẽ mưa rào
Tưới mát ruộng đồng xanh

Tôi muốn vẽ an bình
Trong từng gian nhà nhỏ
Tôi muốn vẽ thơ trinh
Lên mỗi mái tóc mềm

Tôi muốn vẽ dịu êm
Trăng ngà ngân tiếng sáo
Tôi muốn vẽ mây hiền
Soi bóng lặng trên sông

Tôi muốn vẽ tim hồng
Đắm say tràn ánh mắt
Tôi muốn vẽ đợi mong
Ngập trong mỗi bóng chiều

Tôi muốn vẽ tình yêu
Và trao nhau thật nhiều...

Nguyễn Thương Việt

Cuối tuần, cuối tháng, cuối mùa Xuân


Qua rồi mùa Xuân
Con đường quen nay thành quá ngắn
Cả lề đường câm lặng
Những mặt người
Thảy đều bóng nhẵn
Hờ hững
Dửng dưng

Con phố ngủ trưa
Cho quên một cuối tuần nhạt nhẽo
Màu chiều dâng rũ rượi
Giẫm chiếc bóng thẫn thờ
Nhuốm vàng héo
Xác xơ

Ngày cuối cùng tháng sáu
Một nửa nắng và một nửa là mưa
Vài giọt phất phơ
Đến gõ cửa tâm hồn
Mang bẽ bàng vào thăm nỗi nhớ
Một thoáng mơ màng
Rồi còn lại
Chỉ là não nuột
Bâng khuâng

Nguyễn Thương Việt

Chuyện tình


Câu chuyện tình em kể
Thật đẹp như bài thơ
Người ta yêu mộc mạc
Người ta yêu đơn sơ

Cái hồn nhiên của đất
Đưa con người lên cao
Một tình yêu bất tử
Một tiếng gọi xa nhau

Người đi ra trời rộng
Nơi đó đời quay nhanh
Nghĩ về nhau một thoáng
Chỉ một thoáng rồi tan

Đàng sau là kỷ niệm
Bên kia là mộng mơ
Một người còn ở lại
Êm đềm với ngày xưa

Cho nhau chi lời hứa
(Mà hứa rồi cũng quên)
Chỉ đôi phong còn đứng
Nhớ một lần thân quen...

Một chuyện tình thật đẹp
Lời em kể say sưa
Lời đưa tình vào chuyện
Em đem ngày vào thơ

Nguyễn Thương Việt

Quạ đen rồi khóc


Xa bao nhiêu là nhớ
Chiều mấy đỗi là mất nắng trong?
Bầu trời lành chợt quày quả đổi màu giông
Bầy quạ đen bỗng khóc

Nước mắt quạ là mưa
Giông khơi buồn cả loài chim đời kia rẻ rúng
Giọt từng giọt đon đả nhào rơi
Làm sẫm thêm làn lông bờ cánh
Sẫm cả màu giông rớt chơi vơi

Chiều mấy nỗi thì màu nhớ dâng lên
Màu giông chìm xuống?
Bầy quạ đen bên trời vẫn khóc
Nước mắt về mong chở chút nắng trong
Lan ướt màn đêm
Ở ngoài xa xa còn khuất

Màn đêm sắp về
Sẽ chọn màu nhớ hay màu giông
Hay màu đen bầy quạ khóc?

Nhớ bao nhiêu thì xa
Đêm chừng sâu thì sẽ nhạt nhòa
Bầy quạ đen thôi khóc?

Nguyễn Thương Việt

Lũ chúng tôi


Lũ chúng tôi một đám người kém cỏi
Sánh với đời chẳng đáng được mấy xu
Phận đàn ông đất nước này tủi hổ
Không bằng người, so cha chú cũng thua

Có ai màng cho thân trai khấp khểnh
Phải vội lên đường bươn chải đời xa
Không rõ ngọn nguồn, còn biết chi bờ bến
Vẫn lội giữa giòng gồng gánh cả nghiệp cha

Thày chưa kịp dạy làm người là rất khó
Mớ bòng bong đành tự gỡ lấy bên đường
Ngước lên đàn anh chỉ toàn nghe thắng bại
Họ mãi anh hùng, chỉ tha thiết máu xương

Dựng lại tạm ngôi nhà xiêu nóc đổ
Chắp vá cho tròn một mảng trời chung
Thương chị, thương em, mẹ già vất vả
Hoài bão đầu đời bỗng nhặn nhỏ khiêm cung

Chân trời xa sớm mờ theo cơm áo
Mảnh đời riêng cũng lẫn đục lẫn trong
Hồn lấm bùn, cả tâm tình chai sạn
Chỉ mỗi tấc lòng còn đó với tay không...

Lũ chúng tôi vẫn nhận mình kém cỏi
Chỉ mong người đừng ngoảnh mặt vội đi
Chờ măng non mình chung tay vun xới
Ngày sau với đời khỏi thẹn kiếp phận trai

Nguyễn Thương Việt

Lục bát


Tôi không viết được bài thơ lục bát
Vì trong lòng sẽ khao khát quê hương
Nhớ ca dao thấm tình quê chân thật
Đẹp dịu dàng như bông súng bên mương

Tôi không hát được câu hò điệu lý
Vì sẽ say mùi hoa bưởi hoa cau
Sẽ mải mê theo tiếng diều sáo trúc
Tiếng gà trưa bên bụi chuối luống rau

Tôi chỉ gắng giữ trong tim hồn Việt
Tha thiết ao nhà không kể đục trong
Để tha hương nhớ bài thơ lục bát
Nhớ câu hò điệu lý những đêm Đông

Nguyễn Thương Việt

Có khi nào

Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta chờ đợi từ lâu
Bùi Minh Quốc





Có khi nào giữa giòng đời chen chúc
Ta bước vô tình đến trước mặt nhau
Như một lần từ thiên thu định ước
Hai mảnh tâm hồn cùng đan kết bay cao

Ta sẽ nghe cả không gian ngừng thở
Ngắm sao trời rơi xuống mắt long lanh
Đếm giọt thời gian đọng bờ mi nhỏ
Ta lại chào đời một lần nữa thơ trinh

Ta buộc thêm mây vào chân trời mơ ước
Rót ánh bình minh đưa đến môi mềm
Cùng nhau say mặc kia đời giục giã
Ta đắm ngạt ngào những phút kề bên

Dù có chia xa ta không cần giã biệt
Gặp một lần sẽ mãi tận ngàn sau
Dù chưa nói một lời ta chưa nói
Đã gửi mảnh hồn cùng cất bước theo nhau

Nguyễn Thương Việt

Đời qua


Biết nguồn cội về đâu
Ta tìm chốn không màu
Mãi mê cuồng thâm sâu
Quẩn quanh chưa bước vào
Đời đã qua từ lâu

Một nửa ta ngày xưa
Một nửa của bây giờ
Bên trời kia ướt mưa
Quay đi đã khô mờ
Thương cọng đời lưa thưa

Ta ôm hồn tả tơi
Mà nghe kia đời cười
Thôi ngày nào rong chơi
Vẫn cứ yêu thương người
Đến cuối đường tàn hơi

Chỉ một lần đời qua
Chọn hôm nay là nhà
Mai kia là bến xa
Trăm năm có nhạt nhòa
Ta thành cỏ ôm hoa

Nguyễn Thương Việt

Câu hỏi con người


Cọp hỏi con người
- Sao có tiếng cười mà còn gầm thét?

Rắn hỏi con người
- Tìm được tình yêu sao vẫn mang độc giết nhau?

Chuột hỏi con người
- Đã đứng thẳng lên sao lại còn chui rúc?

Cá hỏi con người
- Có tiếng nói sao thường nín câm?

Ruồi hỏi con người
- Cảm được thanh cao sao mãi bám hôi tanh?

Người hỏi lại muôn loài
- Sao chỉ con người mới biết khóc thôi?

Nguyễn Thương Việt

Một chốn quay về


Người đến rồi đi
Thành phố nhỏ nơi này vẫn nhớ
Từng cột đèn xanh đỏ dõi mắt tìm trông
Hầm xe điện đong đầy oi ả
Gom cái nóng chiều hè mang trả những ngày mưa
Lấp loáng bậc thang cuộn vòng đưa bước
Lúc dẫn người về
Và lần tiễn người đi

Con phố vắng ôm hàng xe đậu dọc
Chuyến tàu điện đường khó nhọc
Đến trạm dừng thở dốc trước ngã tư
Vài mái ngói hiền từ
Chen giữa hàng nhà bê tông nóc phẳng
Ngả bóng thấp vời ngóng dáng người qua
Mặt lộ nhạt nhòa
Trồi lên màu quạnh quẽ

Nơi này chắt chiu mấy bờ cỏ mỏng
Phập phồng nấp dưới tàng cây
Chỉ chực chờ lót mềm chân người bước
Một đôi cầu bắc ngang sông nước cuộn
Có khi chảy buồn một dòng cạn khô khan
Vài dinh thự đứng hoài niệm suy tàn
Ủ dấu xa xưa trải đó đây cùng khắp
Khiêm cung đôi nóc tháp vòm cong
Trên giáo đường xây trở về từ gạch vụn
Sau một thuở đao binh
Nhưng vẫn tỏa ấm thanh bình
Cho ngày người đến

Nơi đây thành phố nhỏ
Gió núi nuông chiều nên trời mây xanh trắng
Mong gửi người đi chút quà tặng lên đường
Là một chốn quay về
Đầy ắp những thân thương

Nguyễn Thương Việt

Was genau?


Die Leute suchen, was sie zu finden hoffen
Doch viele wissen nicht, was genau
Viele suchen, was sie wieder aus den Augen verloren
Doch manche haben vergessen, was genau
Manche suchen, was sie vielleicht nie finden werden
Doch wenige können sagen, was genau
Ich suche noch, was ich schon fand
Denn ich war mir nicht sicher, was genau

Die Leute finden, was sie suchen wollen
Doch viele erkennen nicht, was genau
Viele finden, was sie zu suchen aufgaben
Doch manchen ist entfallen, was genau
Manche finden, was sie nie zu suchen gedenken
Doch wenige begreifen, was genau
Ich fand bereits, was ich vielleicht mal suchen werde
Aber ich zweifle immer noch, was genau

Nguyễn Thương Việt

Chừng như...


Tôi gặp em ngả đường
Chiều tháng năm nắng rỡ
Ngày sắp tàn lại nở
Chim trên đầu xôn xao

Tôi gặp em hôm nào
Giờ đã đầy mong nhớ
Chừng như đời thu nhỏ
Gói tròn trong câu thơ

Tôi gặp em rồi mơ
Vòng tháng ngày quay ngược
Để dành đây dấu bước
Sẽ một lần tìm theo

Tôi gặp em một chiều
Mà chừng như tình yêu...

Nguyễn Thương Việt

Ta vẫn giàu


Ta giàu lắm sao người không biết
Không hỏi xin ta một chút tình?
Đã nửa đời ta đem ban phát
Tim vẫn đầy, máu vẫn còn xanh

Ta có cả kho tàng ý đẹp
Ai đó cần ta sẽ tặng cho
Tiêm vào hồn lành hơn xôi thịt
Cặm vào ngày, ngày sẽ thăng hoa

Ta còn đây vô vàn hạnh phúc
Đầy chung quanh, nắng rỡ, gió hiền
Từng nắm tay, nụ cười, ánh mắt
Trọn một đời không phải tìm thêm

Ta giàu cả một trời mê tưởng
Tin lòng người, hồn đá, lời chim
Ôm cầu vồng ta trèo hy vọng
Dưới vực sâu vẫn có hoa mềm

Ta còn kia ngút ngàn kỷ niệm
Mỗi bước đường đời đã ươm gieo
Ta cũng giàu muôn vàn thương nhớ
Một gia tài tàn kiếp mang theo

Ta giàu lắm người ơi cứ hỏi
Chia được gì ta sẽ chia cho!

Nguyễn Thương Việt

Chim rồi bay


Không biết lời chim ríu rít
Gọi nắng về hay gọi mây?
Nắng chờ thoa hồng đôi má
Mây vỗ về mắt thôi cay

Không biết cành kia chim đỗ
Đã thầm gửi chút thân quen?
Chỉ nghe một vùng im vắng
Mờ phai ngày đã ngủ yên

Không biết chân chim dấu nhỏ
Có còn lưu vết ngày qua?
Mai rồi đời trôi bến lạ
Mai rồi người cũng rời xa...

Nguyễn Thương Việt

Những thằng tôi


Có những khi tôi cùng tôi đứng lại
Lục lọi tâm hồn để tìm thấy chính tôi
Một lũ tôi nhập nhằng hỗn độn
Chui rúc, hiện hình, lúc nhúc, loi nhoi

Một thằng tôi vẫn u mê cơm áo
Một thằng đét gầy ôm danh hão phù du
Một thằng no tròn tham lam vị kỷ
Một thằng khôn ranh giả điếc giả mù

Thêm một thằng ngông đời gàn bướng
Và một thằng lãng mạn chỉ biết yêu
Rồi một thằng luôn cuồng mê cái đẹp
Lại một thằng mãi triết lý rong rêu

Có một thằng ngộ tài quèn chí nhục
Cũng có thằng chịu yếu đuối bi thương
Thằng thì ngu ngơ, thằng đầy điên dại
Thằng rụt rè và thằng thích tai ương...

Có những khi thay vì trốn chạy
Tôi lại ngồi ngắm nghía những thằng tôi

Nguyễn Thương Việt

Mưa bên bờ Isar


Bờ Isar có lần bão rớt
Em có nhớ ngày nắng qua?
Nắng ươm màu lá hoa
Nắng vuốt tay ngà
Nắng rỡ ràng viền nét kiêu sa
Nắng sưởi mềm hồn ta là đá

Bờ Isar có ngày mưa không ngớt
Em có ướt lòng không?
Nước cuồn cuộn dòng sông
Nước ngấm cánh đồng
Nước cùng khắp đất trời mênh mông
Nước trôi thành giòng trên má

Bờ Isar vẫn chưa khô mộng ước
Em có về đưa bước nắng đợi mong?

Nguyễn Thương Việt

Còn lại


Dấu tích một dòng sông
Vài mảng đê
Ngậm ngùi hóa đá

Dấu tích một con đường
Chiếc cột mốc
Đứng vò võ trơ vơ

Dấu tích một phận người
Một bảng tên
Xanh rêu bên vuông cỏ

Dấu tích một chuyện tình
Khi chưa nở
Chỉ là thơ

Nguyễn Thương Việt

Đò đưa


Này con đò chở giùm tôi đi tiếp
Khoảy mái chèo khuấy vỡ hết buồn vui
Hò ơi sóng tình tang khua mấy nhịp
Đem chút đời trao bọt nổi bèo trôi

Trả lại rồi ngày đã phai vàng võ
Chút phận người vài câu hát đồng dao
Nhẹ lắm đò ơi, chỉ chừng này thương nhớ
Tôi quảy vai gầy không nỡ bỏ sau

Ra giữa giòng cho kịp ròng con nước
Rửa bớt bùn nhơ trong tơ tóc tâm hồn
Chân trời xa chắc không nghèo mơ ước
Quãng sông qua rồi chỉ như có như không

Màu đợi mong đâu còn chi trong trắng
Đứng bên bờ, trên sóng cũng như nhau
Mũi thuyền lay khẽ khàng con lái lặng
Sông rất hiền, tôi vẫn chút lao đao

Cám ơn đò, cám ơn dòng sông nhỏ
Gửi bọt bèo theo đưa lối tiễn chân
Trong bấp bênh tôi tìm ra điểm tựa
Ngắm mạn thuyền âu yếm sóng tình nhân

Nguyễn Thương Việt

Hát đi anh

Gửi anh TTĐ

Tỉnh đi anh cơn mơ dài quá khứ
Dù vết bầm còn in đậm trên mi
Câu bao dung mẹ dạy mình thuở nhỏ
Gỡ mối nhân duyên cho kiếp thân này

Quên đi anh những hận thù ngày cũ
Hãy giang tay cho máu lại về tim
Bốn ngàn năm còn chờ mình đan tiếp
Một giải non sông giăng khắp ba miền

Đi đi anh chúng em chờ anh đó
Đôi chân trần vẫn đợi lối anh đưa
Để cùng nhau mình ra vùng ánh sáng
Cho nắng hôm nay đuổi bóng hôm xưa

Hát đi anh bài tình ca dân tộc
Trâu nghé đợi đàn em ngã anh nâng
Vết sẹo trên vai che chung mảnh áo
Vết sẹo trong lòng theo tiếng hát tan

Nguyễn Thương Việt
2004

Bên đó Sài gòn


Tôi đi giữa München mà chợt nhớ
Màu nắng chín vàng, mát áo lụa Hà Đông
Bên đó, Sài gòn, em có còn duyên dáng
Đời lao xao, em vẫn giữ tim hồng?

Trời mộc mạc, chưa lần biết heo may chớm lạnh
Thu chỉ về trong màu mắt nai thơ
Cho tôi đổi bốn mùa để quay về mưa nắng
Với em hiền hòa từ buổi ban sơ

Tìm lại em của những ngày tôi mười tám
Trên hàng quán lề đường tiếng cười nói râm ran
Lác đác lời rao, đây xôi chè, đây bánh
Ai gánh tuổi thơ tôi sẽ đợi bên đường

Tìm bóng hàng me cho mát thêm tà áo lụa
Xe lam nổ giòn chở tất bật đi mau
Ghế đá công viên lưng ai mài bóng nhẵn
Vẫn để dấu cho đời nhớ lại ngày sau

Tôi đi giữa München mà chợt nhớ
Bên đó, Sài gòn, em còn nhớ tôi không?

Nguyễn Thương Việt

Lời cuối ngày


Chim gọi nhau về tổ
Ta thơ thẩn cành trơ
Chân trời buông màn tối
Lẻ làng vạt sao thưa

       Đêm ơi cho ta hỏi
       Bao giờ sẽ nghiêng vai
       Trao về làn sương mỏng
       Đắp hồn ta ngủ say?

Đường chưa tan mùi nắng
Ai còn nhớ, ai quên?
Ngoài kia nghe khắc khoải
Loài côn trùng nhắc tên

       Trăng ơi cho ta gửi
       Một nửa mảnh tình non
       Thay nửa vầng đã mất
       Rồi trăng sẽ lại tròn

Ngày ban cho phép lạ
Vào đêm vẫn nhiệm màu
Sao lòng ta hụt hẫng
Sao hồn ta xanh xao?

       Người ơi cho ta gọi
       Bên khung nhỏ trời thơ
       Một tiếng lòng vụng dại
       Lạc cuối ngày, trơ vơ...

Nguyễn Thương Việt

Thờ-ơ-thơ


Người ta bảo
Tôi làm thơ tù túng trong khuôn
Trói buộc trong buồng
Thì đây tôi cũng bắt chước
Học đòi đôi chút kiểu cách tân hình thức
Cho thơ chảy luồng tuông
Không tròn và nhất định chẳng vuông
Chỉ trờ-uông-truông
Huyền-truồng

Ồ, người ta vẫn bảo
Sao lại còn cho thơ mặc áo?
Sao không cởi trần
Cái hay chính là ở chỗ tráo trân
Mà đã mới thì phải mới từ đầu tới chân
Có đâu lại cần
Cái vờ-ân-vân
Huyền-vần?

Nguyễn Thương Việt

Bài toán


Bài toán thày cho
Tôi giải liền trong giờ học
Đáp số là
Một ánh mắt ở bàn sau

Bài toán đời trao
Tôi loay hoay vì không còn phấn bảng
Màu nghiệm số lẫn đen lẫn trắng
Vô định
Vô chừng

Nhưng bài toán
Tự đặt cho riêng mình
Tôi ngại ngần không dám tìm lời giải
Vì biết chính mình
Là ẩn số
Nằm trong

Nguyễn Thương Việt

Em có nhớ ngày xưa?


Em có nhớ ngày xưa?
Mình quen nhau phố nhỏ
Một đôi lần gặp gỡ
Tình yêu rồi hay chưa?

Em có nhớ ngày xưa?
Vòm trời tròn hai bóng
Em đan mây thành mộng
Anh treo vì sao tua

Em có nhớ ngày xưa?
Cây còn đơm trái ngọt
Chim vẫn cho tiếng hót
Hồn mình một vườn thơ

Em có nhớ ngày xưa?
Trái đất còn rất nhỏ
Bàn tay mình giăng mở
Vừa đủ đời nắng mưa

Em có nhớ ngày xưa?
Anh vẫn nhớ ngày xưa

Nguyễn Thương Việt

Một ngày rồi quên


Một ngày trời vắng mưa
Buồn khô đáy mắt
Con cừu già ảo não
Đứng gặm bóng mình vàng héo dưới chân
Màu nắng trưa không đủ để hòa tan úa đắng
Của vài cọng cỏ
Mỏng mảnh
Lưa thưa

Một ngày đã xóa tên
Mặt đất ủ ê, ráo hoảnh
Chuyến xe lửa chạy ngang
Xồng xộc kéo theo những rình rang inh ỏi
Đường rầy sắt rung lên rồi lại soải dài chờ đợi
Chuyến tàu về
Hay một chuyến tàu sau

Một ngày không có ai
Trần gian nằm thiêm thiếp
Chốn thần tiên cũng bỏ ngỏ trơ vơ
Đôi dòng nghĩ ngợi chợt lạnh đông, hóa đá
Thành băng hà cày lên trán nếp nhăn
In một vết hằn
Gợi chia cắt
Cách ngăn

Nguyễn Thương Việt

Cổ tích


Ngồi xuống đây
Mình kể chuyện đời xưa
Có tiều phu mang rìu vô rừng thẳm
Đi chém chằn tinh
Diệt họa cứu dân lành

Ngồi xuống đây
Mình kể chuyện hôm nay
Có những chàng trai đi trừ quỷ dữ
Nhưng trên đường
Họ vô tình đánh giết lẫn nhau

Ngồi xuống đây
Mình kể chuyện ngày sau
Vẫn còn chằn tinh
Và hung thần quỷ dữ
Nhưng chẳng còn đâu
Những tiều phu trai trẻ lên đường

Nguyễn Thương Việt

Đo thời gian


Người ta đo thời gian
Bằng bánh xe răng quay vòng trọn kiếp
Bằng con lắc đu đưa gõ nhịp
Bằng cát mịn đuổi nhau trôi, vơi cạn đong đầy
Bằng bóng nắng ngọn cây
Bằng con nước xuống lên, vầng trăng tròn khuyết
Bằng giai điệu thiên nhiên trong tận cùng vật chất
Bằng nguyên tử rã tan, bằng ngọn nến cháy tàn
Đo tháng năm nối dài thiên niên kỷ
Đo từng giờ, từng giây phút mỏi mòn xoay

Người ta đo thời gian
Cũng bằng những nếp nhăn trên trán
Bằng mái đầu sương, bằng làn hương vờn thoảng
Bằng những kỷ niệm mỗi mỗi xa bay
Bằng nhịp tim thổi lồng ngực căng đầy
Bằng thổn thức với đêm dài đợi sáng
Bằng chai sạn trên tay và trong tâm khảm
Bằng nguồn lệ cạn khô, ánh mắt mờ nhòa
Đo từng giọt đời, ngọt đắng nồng cay
Đo khoảnh khắc, đo bụi đường trải dày chân bước

Người ta đo thời gian
Bằng những thứ đã qua, đã thành, đã mất...

Nguyễn Thương Việt

Mộng thật


Em vào đời tôi rất nhẹ
Ươm hồng từng bước dịu êm
Mang theo một vườn xanh lá
Ngạt ngào hương ngỡ đã quên

Em trao lời bay theo gió
Thì thào ngàn nỗi biển khơi
Cho ngày thành mùa xuân nhỏ
Đưa hồn khe khẽ lên ngôi

Em nuôi hoàng hôn trong mắt
Thẫn thờ tôi lạc bước hoang
Chiều trôi bên trời ánh bạc
Tiếng lòng ngân vọng mơ vang

Em đan làn mây lên tóc
Dịu dàng xõa xuống đồi mơ
Ngất ngây qua miền đất lạ
Ngại ngần tôi mở hồn thơ

Em ru ngàn sau tỉnh giấc
Cùng hòa với nét trăng xưa
Miên du trông hoài mộng thật
Đời qua ngày sẽ nhẹ đưa

Nguyễn Thương Việt

Cũng một đời thôi


Cũng một đời thôi
Sao tôi cười mà anh lại khóc
Cũng một đời thôi
Ai thảnh thơi, ai uất nghẹn lời

Cũng một đời thôi
Em vẫn ngồi nghe tròn bài hát
Cũng một đời thôi
Anh lạc loài lần bước nổi trôi

Cũng một đời thôi
Không bóng người gió trăng là bạn
Cũng một đời thôi
Mãi cuộc chơi xiêm áo lụa ngời

Cũng một đời thôi
Dáng lả lơi gót vàng đài các
Cũng một đời thôi
Thân rã rời áo đẫm mồ hôi

Cũng một đời thôi
Người đón mời vào ra quấn quít
Cũng một đời thôi
Giông ngút trời bẻ vụn hồn côi

Cũng một đời thôi
Ôi kiếp người trầm nổi đầy vơi...

Nguyễn Thương Việt

Có một trời mơ


Có những hàng cây đang thay áo mới
Đón giọt đời bay trong nắng nhẹ tênh
Có ngày trong veo vọng màu mây tỏa
Trôi bên trời đưa thương nhớ vào quên

Có cánh đồng mênh mông ngàn hoa dại
Cọng cỏ tần ngần vẫn ngóng chờ ai
Có con thuyền rủ buồm trôi thư thả
Cả dòng sông như một ngấn lệ dài

Có câu thơ chưa gieo vần đã khóc
Hạnh phúc bên này hay ở trang kia?
Có tâm hồn chưa vội vàng tỉnh giấc
Giữa ban ngày còn vòi või trăng khuya

Có một trời mơ soi trong đáy mắt
Đủ đổi thiên đường dù chỉ phút giây
Có nhịp cầu treo đưa lên gác mộng
Giữa lưng chừng xin đừng khép vòng tay

Nguyễn Thương Việt

Dòng nước


Một chàng gù
Thong dong bên dòng nước
Dáng lưng còng
Chìm nổi sóng lưa thưa

Một người già
Đăm chiêu chờ trời sáng
Mắt đã nhòa
Ngày là bóng âm u

Một anh hề
Miệng vẽ sẵn nụ cười
Trong vở tuồng
Cho người đến mua vui

Một quan tòa
Giữ nhịp cân công lý
Chua xót đời
Nhiều lẽ phải oái oăm

Một ông thầy
Tóc trắng màu phấn bảng
Hay trắng vì
Nay trường lớp hoang sơ?

Chàng gù trở lại trường
Thay thầy già nay cũng còng lưng

Anh hề lãnh việc quan
Vì công lý chỉ là vở kịch

Quan tòa ngồi chờ sáng
Chợt an bình trong chốn âm u

Người già ra dòng nước
Cùng ông thầy ôn chuyện năm xưa

Nguyễn Thương Việt

Đi

Người đi nhuộm tím chân mây
Mờ in bóng nhỏ gầy vai cuối trời
Gió vờn làn tóc nhẹ lơi
Tô nhòa nhân ảnh gửi lời thinh không

Hương tròn quyện buổi chiều cong
Đường trôi vô tận quay vòng nhịp tim
Quẩn quanh một cõi đời im
Hẹn nhau ngày đá sỏi mềm ngủ yên

Về

Người về trong giấc mộng êm
Bao nhiêu sợi nhớ ôm viền dáng mơ
Dịu ru hồn gửi lời thơ
Một trời hoang dại mong chờ gọi tên

Mù sương lấp quãng đời quên
Vòng tay vô ảnh khép miền thương đau
Người về sao vẫn mất nhau
Trần gian sa mạc đốt sầu thiên thu

Nguyễn Thương Việt

Tháng tư và con đường


Tháng tư hiền trời chợt xanh thảng thốt
Bóng vẫn dài thơ thẩn liếm tường vôi
Nắng vòng quanh chỉ hai đầu dãy phố
Giữa con đường im lạnh mảnh tình rơi

Tháng tư gọi thầm nàng xuân tỉnh giấc
Cho kẻ khù khờ mê mẩn làn mây
Ở đầu này tôi tan trong khói thuốc
Nơi cuối đường em có thấy nồng cay?

Tháng tư ngỡ ngàng lời chim thảnh thót
Cây trơ cành làm nhân chứng gọi tên
Tay trinh nguyên xin vá hồn loang lổ
Để trọn con đường đâu cũng có em

Nguyễn Thương Việt

Một lần xin


Xin em mềm một bờ mi nhỏ
Xin chị dài làn tóc xõa vai
Xin chiều nghiêng cuốn xa niềm nhớ
Xin da vàng bừng sống buổi mai

Xin bé thơ hồn nhiên đôi mắt
Xin suối lành réo rắt ngọt trong
Xin gió về lao xao tiếng nhạc
Xin con đường dẫn đến đợi mong

Xin mây tô thêm vàng giọt nắng
Xin cội nguồn ươm ấp ngày xanh
Xin người khô đôi dòng lệ mặn
Xin đời dành một kiếp vô danh

Xin ân tình rộng vòng tay mở
Xin mặt trời sưởi ấm nhân gian
Xin nồng nàn trong từng hơi thở
Xin một lần được nói yêu thương

Nguyễn Thương Việt

Một lần thần thoại


Một buổi chiều tà dương dài bóng ngả
Khách đăm đăm trông về chốn xa mù
Mỏi vó câu tạm dừng chân quán lá
Mai lên đường lại rong ruổi phiêu du

Nhè nhẹ đưa đời hoang đàng lịm ngủ
Cất giọt tình pha chén rượu mềm môi
Đêm nhạt dần sương theo về gợi rủ
- Kìa nàng tiên của một sớm tinh khôi

Màu trần gian bỗng nhuốm xanh thần thoại
Lối qua thềm óng ánh vạn tơ đan
Tay ngọc ngà vén làn mây buông thoải
Ươm nét dịu dàng ngây ngất dương quang

Khách vụng về như anh hề ngơ ngẩn
Lạc thiên cung vẫn chưa rũ bụi đường
Ôm mảnh đời riêng nghĩa tình vương bận
Không một lời, không nói được yêu thương

Ngón diễm kiều nhẹ đưa bờ mộng tưởng
Như xin đừng phá vỡ hạt sương trong
Một phút bên nhau đủ ngàn âm hưởng
Giăng tận chân trời lấp kín thinh không...

...Rồi từng đêm khách trông hoài tiếng vọng
Một bóng hình tiên nữ buổi ban mai
Đành hẹn nhau bên kia đời gió lộng
Sẽ trao tình sau khung cửa thiên thai


Nguyễn Thương Việt

Những buổi mai u uẩn


Những buổi mai ngập nắng
Sao buồn hơn chiều mưa
Liệm hồn trong trái đắng
Mong ngày sớm xa đưa...

Những bờ vai thon nhỏ
Vội vương mang chút tình
Tóc mai xanh vờn gió
Đã khóc đời điêu linh

Những lá cành mơn mởn
Xào xạc với chim ngàn
Trời nỡ đem bão lớn
Cho xác vàng lổ loang

Những gót trần bước khẽ
Quẩn quanh chốn lạc loài
Về hẻm cùng ngõ lẻ
Trải rong rêu kiếp lầy

Những nẻo đường thị tứ
Tấp nập sóng người trôi
Miên man lòng lữ thứ
Đi về mãi đơn côi

Những màu đời đen bạc
Lồng trong ánh kiêu kỳ
Những chân trời xơ xác
Như mời gọi phân ly

...Những buổi mai ngập nắng
Sao buồn hơn chiều mưa
Ngâm khúc lòng u uẩn
Mỏi trông về hoang sơ

Nguyễn Thương Việt

Hương đêm


Lờ lững trong sương
Thuyền hôn sóng dại
Bay theo bóng nước
Một thoáng dư hương

Sông buồn quên ngõ
Gió chẳng màng xoay
Thì thào ngọn cỏ
Trân mình không lay

Trăng non gầy guộc
Thơ thẩn nhìn lên
Từ sâu đáy biếc
Ánh ngà lung linh

Dừa nghiêng dáng sậm
Buông thõng tàng không
Côn trùng lặng tiếng
Dỗ ru đêm nồng

Sương vây thuyền khuất
Mây lấn vành trăng
Bay làn hương cũ
Tan tác mênh mang...

Nguyễn Thương Việt

Cảm nhớ về Hà Nội phố của Phan Vũ


Hà Nội phố
(*)
Lời tự tình tuyệt đẹp
Gửi cho người từng nỗi nhớ niềm thương
Mỗi lối nhỏ bên đường
Dắt theo về ngàn năm kỷ niệm

Hà Nội phố
Tiếng lòng tỏa từng nhịp thơ trìu mến
Giọt hương đời dài nét mực khắc ghi
Vọng khúc kinh kỳ
Phồn hoa tuôn sắc thắm
Buổi thịnh suy
Vẫn ngạt ngào ươm hồn văn vật

Hà Nội phố
Từng sớm chiều chân thật
Từ cổ xưa trôi mãi tận mai sau
Thành cũ bạc màu
Nhưng lối đi về còn tơ tình đậm nét

Hà Nội phố
Chưa một lần tôi biết
Mà thân thương qua mỗi bước thơ mềm
Ta chợt còn em
Ta còn em một khung trời xa lạ

Hà Nội phố
Lời thơ kể như lời từ tạ
Ta còn em trong đời
Đứng bên trời gợi lòng thơ Phan Vũ
Bên hàng cây bóng rủ
Ta còn em là người
Giữa tiếng cười tiếng khóc của nhân gian

Hà Nội phố
Ta còn em từng ngày tháng lang thang...

Nguyễn Thương Việt 03/2007

(*) Hà Nội phố - Phan Vũ 1972

Câu thơ giữa đời


Câu thơ đầu đời
Tôi viết năm mười sáu
Tuổi học trò, đi thơ thẩn giữa giờ chơi
Kết dăm vần mong mây trải muôn nơi
Và đọng lại trên vài dòng mực tím
Những thơ ngây mầu nhiệm
Từ con tim chưa biết khóc một lần
Nhặt lá úa trên sân
Đan ước mơ được bay cao như Cuội
Đôi ngày vài buổi
Cũng học đòi man mác nhớ thương
Theo bóng nhỏ bên đường
Lòng mang mang hờn tủi...

Câu thơ năm nào
Nay đã lạc vần theo giòng ngày tháng
Mang hết diệu kỳ trả lại trăng sao
Mực tím phai màu
Hương tuổi thơ tan đi mờ nhạt
Vá víu tâm hồn chỉ còn vài lời ca tiếng hát
Và kỷ niệm của đôi chốc lát buồn vui
Ôm theo trong giấc ngủ vùi
Những ước mơ của ngày xưa còn bé
Đếm ngày qua tròn lẻ
Chỉ mong tặng đời một chút nhớ thương
Gửi vần thơ trải dọc theo đường
Ru mềm chân người bước

Câu thơ nửa đời
Chỉ còn là chút cỏ dại lòng tôi

Nguyễn Thương Việt

Nơi này ngày không tên


Gửi thu ngàn cỏ lá
Vàng rơi lên tóc mềm
Tô cho thêm màu nhớ
Miệt mà phút dịu êm

Dòng thời gian quyện nét
Nhẹ nhàng viền dáng thơ
Nửa đời qua chưa biết
Có ngày sau ngẩn ngơ

Chân trời vòng tay vẫy
Miên du về xa phương
Uống cạn bờ môi mặn
Say ngạt ngào đại dương

Ở đây đời gẫy gập
Nơi này ngày không tên
Mây đan bờ mi nhỏ
Vụt qua rồi cũng quên

Cho một lần phép lạ
Quay về khép không gian
Gửi lời trao ánh mắt
Ngày không tên, vụn tan...


Nguyễn Thương Việt

Mười thương chưa trọn


Ngồi đây đếm lá thu rơi
Đem thương gửi gió đầy vơi lòng này
Thuyền quyên kết tóc se mây
Duyên nghèo chia phận vui vầy nắng mưa
Chân trời trả hết mộng mơ
Đời xoay bao ngả vẫn chờ đợi nhau
Son tình thành nghĩa trọng sâu
Buồn san vui sẻ quen màu phong sương
Một thương ba bảy cũng thương
Mười thương sao đủ ngàn thương chưa vừa...


Nguyễn Thương Việt

Em bé mù


Em bé mù lần đi từng bước
Khua gậy mòn thanh thản gót chân
Em không thiết lối gần
Chỉ lượt theo ngõ quanh sỏi đá
Mặc bên lề úa vàng cỏ lá
Mặc cho trời trĩu nặng mây đen
Bước nối bước liền
Mặc ngoài kia bạc ngàn trùng điệp
Mặc cho đời réo gọi hoàng kim
Em không kiếm không tìm
Vì chỉ nhìn qua con tim nhỏ bé

Em bé mù tựa vai khung cửa
Ánh mắt xa xăm nhoẻn miệng cười
Không cần thấy em ơi
Những màu đời diêm dúa
Trên mặt đất cằn cỗi già nua
Không cần thấy em ơi
Những lòng người đen đúa
Giữa tăm tối hoang sơ

Em bé mù về gian phòng nhỏ
Không thấy ngày điêu tàn
Nhoẻn miệng cười làm sáng thế gian...


Nguyễn Thương Việt

Ngày xưa Tôn Nữ


Đi qua đời rất nhẹ
Áo tiểu thư một lần
Dáng yêu kiều Tôn Nữ
Ta theo hoài dấu chân

Ve sầu cho ta hỏi
Sao hát bài thương đau
Có quen nàng Tôn Nữ
Đã một đời mất nhau

Ta ngồi ôm nỗi nhớ
Như Cuội buồn gốc đa
Trông mây tìm dáng nhỏ
Đâu Tôn Nữ, Hằng Nga?

Gió ngàn ơi đừng gọi
Tôn Nữ của ngày xưa
Đưa mây về ướt mắt
Hồn ta ngủ dưới mưa

Đường mịt mù nhân ảnh
Ta vẫn ngẩn ngơ tìm
Áo xưa màu Tôn Nữ
Vạt bay trong chiều êm

Một đời như đứt khoảng
Từng ngày dõi chân mây
Ngàn thu chờ Tôn Nữ
Ta hóa thân đá gầy

Nguyễn Thương Việt