Mơ hoa


Em là màu nắng ngàn xưa
Đến với anh từ một tiền thân xa vợi
Để những khi tâm hồn quị mỏi
Anh gục xuống yên bình
    trong vùng sáng là em

Bước chân em bên thềm
Dẫn anh vào Đào Nguyên lạc lối
Hư huyền là đây, là hoa đồng cỏ nội
Là em trong chiều
    gót nhỏ nát lòng anh

Em là cánh mộng trên cành
Nở rực trong anh một trời tội lỗi
Hẹn những kiếp sau sẽ một lần sám hối
Anh bây giờ
    chỉ mong cùng
        gió mởn hương thanh

Nguyễn Thương Việt