Một chốn quay về
Người đến rồi đi
Thành phố nhỏ nơi này vẫn nhớ
Từng cột đèn xanh đỏ dõi mắt tìm trông
Hầm xe điện đong đầy oi ả
Gom cái nóng chiều hè mang trả những ngày mưa
Lấp loáng bậc thang cuộn vòng đưa bước
Lúc dẫn người về
Và lần tiễn người đi
Con phố vắng ôm hàng xe đậu dọc
Chuyến tàu điện đường khó nhọc
Đến trạm dừng thở dốc trước ngã tư
Vài mái ngói hiền từ
Chen giữa hàng nhà bê tông nóc phẳng
Ngả bóng thấp vời ngóng dáng người qua
Mặt lộ nhạt nhòa
Trồi lên màu quạnh quẽ
Nơi này chắt chiu mấy bờ cỏ mỏng
Phập phồng nấp dưới tàng cây
Chỉ chực chờ lót mềm chân người bước
Một đôi cầu bắc ngang sông nước cuộn
Có khi chảy buồn một dòng cạn khô khan
Vài dinh thự đứng hoài niệm suy tàn
Ủ dấu xa xưa trải đó đây cùng khắp
Khiêm cung đôi nóc tháp vòm cong
Trên giáo đường xây trở về từ gạch vụn
Sau một thuở đao binh
Nhưng vẫn tỏa ấm thanh bình
Cho ngày người đến
Nơi đây thành phố nhỏ
Gió núi nuông chiều nên trời mây xanh trắng
Mong gửi người đi chút quà tặng lên đường
Là một chốn quay về
Đầy ắp những thân thương
Nguyễn Thương Việt