Đo thời gian


Người ta đo thời gian
Bằng bánh xe răng quay vòng trọn kiếp
Bằng con lắc đu đưa gõ nhịp
Bằng cát mịn đuổi nhau trôi, vơi cạn đong đầy
Bằng bóng nắng ngọn cây
Bằng con nước xuống lên, vầng trăng tròn khuyết
Bằng giai điệu thiên nhiên trong tận cùng vật chất
Bằng nguyên tử rã tan, bằng ngọn nến cháy tàn
Đo tháng năm nối dài thiên niên kỷ
Đo từng giờ, từng giây phút mỏi mòn xoay

Người ta đo thời gian
Cũng bằng những nếp nhăn trên trán
Bằng mái đầu sương, bằng làn hương vờn thoảng
Bằng những kỷ niệm mỗi mỗi xa bay
Bằng nhịp tim thổi lồng ngực căng đầy
Bằng thổn thức với đêm dài đợi sáng
Bằng chai sạn trên tay và trong tâm khảm
Bằng nguồn lệ cạn khô, ánh mắt mờ nhòa
Đo từng giọt đời, ngọt đắng nồng cay
Đo khoảnh khắc, đo bụi đường trải dày chân bước

Người ta đo thời gian
Bằng những thứ đã qua, đã thành, đã mất...

Nguyễn Thương Việt

Mộng thật


Em vào đời tôi rất nhẹ
Ươm hồng từng bước dịu êm
Mang theo một vườn xanh lá
Ngạt ngào hương ngỡ đã quên

Em trao lời bay theo gió
Thì thào ngàn nỗi biển khơi
Cho ngày thành mùa xuân nhỏ
Đưa hồn khe khẽ lên ngôi

Em nuôi hoàng hôn trong mắt
Thẫn thờ tôi lạc bước hoang
Chiều trôi bên trời ánh bạc
Tiếng lòng ngân vọng mơ vang

Em đan làn mây lên tóc
Dịu dàng xõa xuống đồi mơ
Ngất ngây qua miền đất lạ
Ngại ngần tôi mở hồn thơ

Em ru ngàn sau tỉnh giấc
Cùng hòa với nét trăng xưa
Miên du trông hoài mộng thật
Đời qua ngày sẽ nhẹ đưa

Nguyễn Thương Việt

Cũng một đời thôi


Cũng một đời thôi
Sao tôi cười mà anh lại khóc
Cũng một đời thôi
Ai thảnh thơi, ai uất nghẹn lời

Cũng một đời thôi
Em vẫn ngồi nghe tròn bài hát
Cũng một đời thôi
Anh lạc loài lần bước nổi trôi

Cũng một đời thôi
Không bóng người gió trăng là bạn
Cũng một đời thôi
Mãi cuộc chơi xiêm áo lụa ngời

Cũng một đời thôi
Dáng lả lơi gót vàng đài các
Cũng một đời thôi
Thân rã rời áo đẫm mồ hôi

Cũng một đời thôi
Người đón mời vào ra quấn quít
Cũng một đời thôi
Giông ngút trời bẻ vụn hồn côi

Cũng một đời thôi
Ôi kiếp người trầm nổi đầy vơi...

Nguyễn Thương Việt

Có một trời mơ


Có những hàng cây đang thay áo mới
Đón giọt đời bay trong nắng nhẹ tênh
Có ngày trong veo vọng màu mây tỏa
Trôi bên trời đưa thương nhớ vào quên

Có cánh đồng mênh mông ngàn hoa dại
Cọng cỏ tần ngần vẫn ngóng chờ ai
Có con thuyền rủ buồm trôi thư thả
Cả dòng sông như một ngấn lệ dài

Có câu thơ chưa gieo vần đã khóc
Hạnh phúc bên này hay ở trang kia?
Có tâm hồn chưa vội vàng tỉnh giấc
Giữa ban ngày còn vòi või trăng khuya

Có một trời mơ soi trong đáy mắt
Đủ đổi thiên đường dù chỉ phút giây
Có nhịp cầu treo đưa lên gác mộng
Giữa lưng chừng xin đừng khép vòng tay

Nguyễn Thương Việt

Dòng nước


Một chàng gù
Thong dong bên dòng nước
Dáng lưng còng
Chìm nổi sóng lưa thưa

Một người già
Đăm chiêu chờ trời sáng
Mắt đã nhòa
Ngày là bóng âm u

Một anh hề
Miệng vẽ sẵn nụ cười
Trong vở tuồng
Cho người đến mua vui

Một quan tòa
Giữ nhịp cân công lý
Chua xót đời
Nhiều lẽ phải oái oăm

Một ông thầy
Tóc trắng màu phấn bảng
Hay trắng vì
Nay trường lớp hoang sơ?

Chàng gù trở lại trường
Thay thầy già nay cũng còng lưng

Anh hề lãnh việc quan
Vì công lý chỉ là vở kịch

Quan tòa ngồi chờ sáng
Chợt an bình trong chốn âm u

Người già ra dòng nước
Cùng ông thầy ôn chuyện năm xưa

Nguyễn Thương Việt

Đi

Người đi nhuộm tím chân mây
Mờ in bóng nhỏ gầy vai cuối trời
Gió vờn làn tóc nhẹ lơi
Tô nhòa nhân ảnh gửi lời thinh không

Hương tròn quyện buổi chiều cong
Đường trôi vô tận quay vòng nhịp tim
Quẩn quanh một cõi đời im
Hẹn nhau ngày đá sỏi mềm ngủ yên

Về

Người về trong giấc mộng êm
Bao nhiêu sợi nhớ ôm viền dáng mơ
Dịu ru hồn gửi lời thơ
Một trời hoang dại mong chờ gọi tên

Mù sương lấp quãng đời quên
Vòng tay vô ảnh khép miền thương đau
Người về sao vẫn mất nhau
Trần gian sa mạc đốt sầu thiên thu

Nguyễn Thương Việt

Tháng tư và con đường


Tháng tư hiền trời chợt xanh thảng thốt
Bóng vẫn dài thơ thẩn liếm tường vôi
Nắng vòng quanh chỉ hai đầu dãy phố
Giữa con đường im lạnh mảnh tình rơi

Tháng tư gọi thầm nàng xuân tỉnh giấc
Cho kẻ khù khờ mê mẩn làn mây
Ở đầu này tôi tan trong khói thuốc
Nơi cuối đường em có thấy nồng cay?

Tháng tư ngỡ ngàng lời chim thảnh thót
Cây trơ cành làm nhân chứng gọi tên
Tay trinh nguyên xin vá hồn loang lổ
Để trọn con đường đâu cũng có em

Nguyễn Thương Việt

Một lần xin


Xin em mềm một bờ mi nhỏ
Xin chị dài làn tóc xõa vai
Xin chiều nghiêng cuốn xa niềm nhớ
Xin da vàng bừng sống buổi mai

Xin bé thơ hồn nhiên đôi mắt
Xin suối lành réo rắt ngọt trong
Xin gió về lao xao tiếng nhạc
Xin con đường dẫn đến đợi mong

Xin mây tô thêm vàng giọt nắng
Xin cội nguồn ươm ấp ngày xanh
Xin người khô đôi dòng lệ mặn
Xin đời dành một kiếp vô danh

Xin ân tình rộng vòng tay mở
Xin mặt trời sưởi ấm nhân gian
Xin nồng nàn trong từng hơi thở
Xin một lần được nói yêu thương

Nguyễn Thương Việt

Một lần thần thoại


Một buổi chiều tà dương dài bóng ngả
Khách đăm đăm trông về chốn xa mù
Mỏi vó câu tạm dừng chân quán lá
Mai lên đường lại rong ruổi phiêu du

Nhè nhẹ đưa đời hoang đàng lịm ngủ
Cất giọt tình pha chén rượu mềm môi
Đêm nhạt dần sương theo về gợi rủ
- Kìa nàng tiên của một sớm tinh khôi

Màu trần gian bỗng nhuốm xanh thần thoại
Lối qua thềm óng ánh vạn tơ đan
Tay ngọc ngà vén làn mây buông thoải
Ươm nét dịu dàng ngây ngất dương quang

Khách vụng về như anh hề ngơ ngẩn
Lạc thiên cung vẫn chưa rũ bụi đường
Ôm mảnh đời riêng nghĩa tình vương bận
Không một lời, không nói được yêu thương

Ngón diễm kiều nhẹ đưa bờ mộng tưởng
Như xin đừng phá vỡ hạt sương trong
Một phút bên nhau đủ ngàn âm hưởng
Giăng tận chân trời lấp kín thinh không...

...Rồi từng đêm khách trông hoài tiếng vọng
Một bóng hình tiên nữ buổi ban mai
Đành hẹn nhau bên kia đời gió lộng
Sẽ trao tình sau khung cửa thiên thai


Nguyễn Thương Việt

Những buổi mai u uẩn


Những buổi mai ngập nắng
Sao buồn hơn chiều mưa
Liệm hồn trong trái đắng
Mong ngày sớm xa đưa...

Những bờ vai thon nhỏ
Vội vương mang chút tình
Tóc mai xanh vờn gió
Đã khóc đời điêu linh

Những lá cành mơn mởn
Xào xạc với chim ngàn
Trời nỡ đem bão lớn
Cho xác vàng lổ loang

Những gót trần bước khẽ
Quẩn quanh chốn lạc loài
Về hẻm cùng ngõ lẻ
Trải rong rêu kiếp lầy

Những nẻo đường thị tứ
Tấp nập sóng người trôi
Miên man lòng lữ thứ
Đi về mãi đơn côi

Những màu đời đen bạc
Lồng trong ánh kiêu kỳ
Những chân trời xơ xác
Như mời gọi phân ly

...Những buổi mai ngập nắng
Sao buồn hơn chiều mưa
Ngâm khúc lòng u uẩn
Mỏi trông về hoang sơ

Nguyễn Thương Việt