Giữa vô chừng



Người đàn ông cô đơn
Cuộn mình vào trong vỏ ốc
Co ro thu nhỏ
Trở lại hạt mầm giữa bể nguyên sơ

Người đàn ông tần ngần
Nhìn điện thoại bàn
Máy cầm tay đa hệ
Trên màn hình vài hộp điện thư
Lối vào đời lạ lẫm
Lạnh khô

Người đàn ông nhắm mắt
Lần đầu tiên
Thấy được chính mình

Nguyễn Thương Việt
(tạo hình với © 2008 của Jonathan Feinberg)

Suy nghĩ giữa hai bước chân


Đi quá nửa con đường
Tôi bỗng nhận ra một điều tuyệt đối
Nơi mỗi bước chân dừng
Là một bến bờ mòn mỏi
Nằm chờ tôi trờ đến
Để rồi lại khờ dại bỏ đi
Tôi chịu đọa đày
Trong ức triệu lần ì ạch giở chân
Tôi tự trói
Tự hãm mình trong cái nhìn chằm chặp về xa
Có chân trời nằm nhẩn nha rướng cong cám dỗ
Giục giã kéo lôi

Tôi cứ mải đi
Mà quên mất đã mong gì ở địa đầu xa lạ
Thang cao đưa lối lên trời
Ngõ cụt để quay về bản ngã
Hay vực thẳm
Cho một lần đích thực phiêu lưu?

Hai bên đường
Có những người ngã quị
Những đồng hành bất đắc dĩ
Những con rối nhỏ trồi cuốn theo dây
Những vụn sắt đã rỉ hoen vẫn nhào xô về từ cực

Và ở trên đầu
Biển ngôn từ dầy đặc những sao
Lọc lừa rọi đường đi tiếp

Nguyễn Thương Việt

Tháng bảy


Tháng bảy qua đi
Chưa kịp có vài câu thơ giặm nắng
Chưa có được một ngày
Giăng giăng trên đầu tiếng chim lùa êm tóc rối
Nụ mơ chưa nở hồng
Rạo rực vội chìm, kéo thõng vòng tay

Đời vẫn mộng mị
Bước thờ thững vẫn cuồng nộ cuốn xoay
Vẫn đẩy đưa muốn được bắt đầu trở lại
Ở một khoảng không
Một vùng trống, giữa lòng, vùng vẫy bào thai

Từ nguyên sơ dấu tang bồng kín khép
Đã còn gì hôm nay
Sẽ còn gì ngày mai
Cho nhau chi khi chỉ còn là rệu rã
Sao không dừng trên đỉnh ngọn ngất ngây?

Để như không có một lần tháng bảy
Như không có
Và cũng chẳng ai hay

Nguyễn Thương Việt