lê cát...

Mến tặng anh Lê Văn Cát


Tranh: Bùi Quang Lộc

nào đã vàng phai
đôi tay trần gian
với gọi
dắt dìu
cài đời thường lên cành giai điệu
nở đóa lạc sinh

nào đã vàng phai
những bước chân lạc say tấu khúc
hòa nhịp vô thường
đẩy tất bật chùng trong góc khuyết
thả hương lên ngày
theo gót tình
chờ năm tháng trổ hoa

nào đã vàng phai
một giải lòng bàng bạc cố đô
mang đam mê kinh kỳ
nối thật gần những phương trời lạ
giăng trải nghĩa tình
tận những đảo hoang giữa lòng phố chợ
khơi mạch suối ngầm
trên sa mạc
thế nhân

nào đã vàng phai
tâm vừa chính niệm
vẫn vui mộng dã tràng
lê cát
giữa sông thu

02.12.2009

Nguyễn Thương Việt

Lời theo gió gửi về ta


Ai cứ ngỡ ta đang tìm...
Không
Ta chỉ nhào nặn hình người và trao cho gió
Treo ở lưng chừng
Giữa nhớ và quên

Có những buổi không tên
Ngón tay trơ gầy
Chợt run lên rát bỏng
Có lẽ
Nỗi cô đơn bời ngời
Ta lỡ nắn vào đời nhau

Nào biết còn ai
Mở khung mây cho nhau màu ánh mắt
Sẻ chia cuộc cười
Ngật ngầy vài giây nhỏ đê mê

Một bầy nhân thế
Chỉ biết đếm ân tình
Ta muốn hóa cuồng về dỗ giấc vô sinh

Chẳng còn ai
Trong một ngày
Ngồi họa cùng ta chân dung thế kỷ
Và chờ hóa rêu rong

Ai cứ ngỡ ta đang tìm...
Không
Ta chỉ trở về
Nhặt nhạnh
Lại chút ta

Nguyễn Thương Việt

Trông theo


Những bong bóng xà bông
Trong veo, loang loáng
Lượn lờ giữa những rạng rỡ bé thơ
Vành lưu ly lấp lánh
Điểm ánh mắt long lanh

Những chiếc đèn lồng mỏng mảnh
Ký gửi vài dòng ước nguyện
Bổng lên trời cao theo làn khí nóng
Từng đốm sáng lập lòe
Dẫn tầm nhìn về tận chốn xa

Bong bóng tủa bay
Trôi nhè nhẹ theo từng sợi gió đong đưa
Rồi bỗng chốc ngập ngừng
Vỡ toang

Đèn lồng treo lơ lửng giữa mây trời
Thấp thoáng vút cao
Và trong ngàn không hun hút
Dần biền biệt biến tan

Nguyễn Thương Việt

Tất cả là lặng im


Biển lặng im
Lòng tôi ngổn ngang dậy sóng
Thác nguồn lặng im
Khơi tôi về trắng xóa một luồng trôi
Phố xá lặng im
Tôi vọng theo từng rập rềnh ngách ngõ
Đêm lặng im
Sâu bọ nào thổn thức giữa hồn tôi

Nhân thế lặng im
Mình tôi ngụp trồi giữa bọt bèo phù phiếm
Thiên nhiên lặng im
Rạo rực xuân về tôi trở lạnh đầu đông
Vũ trụ lặng im
Khoảng trống trong tôi quay cuồng thác loạn
Em lặng im
Tôi chỉ gửi tấm lòng



Và tôi cũng lặng im
Theo những cánh hồng đã vụn nát giữa thinh không

Nguyễn Thương Việt

Có và còn gì cho nhau


Em có gì không em?
Em có gì cho người tình chưa quen
Có gì cho ngày chưa đến
Cho con đường chưa đã đi qua
Cho những tạp âm chưa kết thành tiếng hát
Những hỗn độn chưa giẫm nát tâm hồn

Em còn gì không em?
Em còn gì của buổi đầu vương vấn
Còn gì của đêm về lấp lánh vòm sao
Của những lần giã biệt chân trời thương nhớ
Của phút diệu kỳ đá nở thành hoa
Xác thân ngời lên ngọn lửa

Em có gì cho anh?
Em còn gì của em?

Nguyễn Thương Việt

Đâu những mặt trời


Tôi đến từ một góc xa vũ trụ
Từ một hành tinh
Xoay quanh nhiều mặt trời một lúc

Tôi quen đón sớm mai giữa trưa và trong chiều
Như đã quen bóng mình
Đổ dài trải ngắn
Tủa về nhiều phương

Tôi nhớ màu đêm
Khiêm cung nhạt xám
Chỉ đôi canh xen lẫn ánh ngày
Vẫn dậy sương đắp mềm tâm tưởng
Gầy ngọt men quên

Tôi xa lạ với những trắng đen của nơi này
Những phân ranh, đối cực
Chói lọi, tối tăm
Đều làm tôi mù lòa chết lịm

Tôi không biết đo giờ theo vệt nắng
Và lạc lỏng với vỏn vẹn bốn mùa
Những con trăng
Tròn dăm lần trong tháng
Vẫn rọi về từ nhiều góc hồn tôi...

Tôi ở đây
Mà nhớ lắm những mặt trời
Một thời tôi đã xoay quanh

Nguyễn Thương Việt