Lũ chúng tôi


Lũ chúng tôi một đám người kém cỏi
Sánh với đời chẳng đáng được mấy xu
Phận đàn ông đất nước này tủi hổ
Không bằng người, so cha chú cũng thua

Có ai màng cho thân trai khấp khểnh
Phải vội lên đường bươn chải đời xa
Không rõ ngọn nguồn, còn biết chi bờ bến
Vẫn lội giữa giòng gồng gánh cả nghiệp cha

Thày chưa kịp dạy làm người là rất khó
Mớ bòng bong đành tự gỡ lấy bên đường
Ngước lên đàn anh chỉ toàn nghe thắng bại
Họ mãi anh hùng, chỉ tha thiết máu xương

Dựng lại tạm ngôi nhà xiêu nóc đổ
Chắp vá cho tròn một mảng trời chung
Thương chị, thương em, mẹ già vất vả
Hoài bão đầu đời bỗng nhặn nhỏ khiêm cung

Chân trời xa sớm mờ theo cơm áo
Mảnh đời riêng cũng lẫn đục lẫn trong
Hồn lấm bùn, cả tâm tình chai sạn
Chỉ mỗi tấc lòng còn đó với tay không...

Lũ chúng tôi vẫn nhận mình kém cỏi
Chỉ mong người đừng ngoảnh mặt vội đi
Chờ măng non mình chung tay vun xới
Ngày sau với đời khỏi thẹn kiếp phận trai

Nguyễn Thương Việt