Chuyện tình


Câu chuyện tình em kể
Thật đẹp như bài thơ
Người ta yêu mộc mạc
Người ta yêu đơn sơ

Cái hồn nhiên của đất
Đưa con người lên cao
Một tình yêu bất tử
Một tiếng gọi xa nhau

Người đi ra trời rộng
Nơi đó đời quay nhanh
Nghĩ về nhau một thoáng
Chỉ một thoáng rồi tan

Đàng sau là kỷ niệm
Bên kia là mộng mơ
Một người còn ở lại
Êm đềm với ngày xưa

Cho nhau chi lời hứa
(Mà hứa rồi cũng quên)
Chỉ đôi phong còn đứng
Nhớ một lần thân quen...

Một chuyện tình thật đẹp
Lời em kể say sưa
Lời đưa tình vào chuyện
Em đem ngày vào thơ

Nguyễn Thương Việt

Quạ đen rồi khóc


Xa bao nhiêu là nhớ
Chiều mấy đỗi là mất nắng trong?
Bầu trời lành chợt quày quả đổi màu giông
Bầy quạ đen bỗng khóc

Nước mắt quạ là mưa
Giông khơi buồn cả loài chim đời kia rẻ rúng
Giọt từng giọt đon đả nhào rơi
Làm sẫm thêm làn lông bờ cánh
Sẫm cả màu giông rớt chơi vơi

Chiều mấy nỗi thì màu nhớ dâng lên
Màu giông chìm xuống?
Bầy quạ đen bên trời vẫn khóc
Nước mắt về mong chở chút nắng trong
Lan ướt màn đêm
Ở ngoài xa xa còn khuất

Màn đêm sắp về
Sẽ chọn màu nhớ hay màu giông
Hay màu đen bầy quạ khóc?

Nhớ bao nhiêu thì xa
Đêm chừng sâu thì sẽ nhạt nhòa
Bầy quạ đen thôi khóc?

Nguyễn Thương Việt

Lũ chúng tôi


Lũ chúng tôi một đám người kém cỏi
Sánh với đời chẳng đáng được mấy xu
Phận đàn ông đất nước này tủi hổ
Không bằng người, so cha chú cũng thua

Có ai màng cho thân trai khấp khểnh
Phải vội lên đường bươn chải đời xa
Không rõ ngọn nguồn, còn biết chi bờ bến
Vẫn lội giữa giòng gồng gánh cả nghiệp cha

Thày chưa kịp dạy làm người là rất khó
Mớ bòng bong đành tự gỡ lấy bên đường
Ngước lên đàn anh chỉ toàn nghe thắng bại
Họ mãi anh hùng, chỉ tha thiết máu xương

Dựng lại tạm ngôi nhà xiêu nóc đổ
Chắp vá cho tròn một mảng trời chung
Thương chị, thương em, mẹ già vất vả
Hoài bão đầu đời bỗng nhặn nhỏ khiêm cung

Chân trời xa sớm mờ theo cơm áo
Mảnh đời riêng cũng lẫn đục lẫn trong
Hồn lấm bùn, cả tâm tình chai sạn
Chỉ mỗi tấc lòng còn đó với tay không...

Lũ chúng tôi vẫn nhận mình kém cỏi
Chỉ mong người đừng ngoảnh mặt vội đi
Chờ măng non mình chung tay vun xới
Ngày sau với đời khỏi thẹn kiếp phận trai

Nguyễn Thương Việt

Lục bát


Tôi không viết được bài thơ lục bát
Vì trong lòng sẽ khao khát quê hương
Nhớ ca dao thấm tình quê chân thật
Đẹp dịu dàng như bông súng bên mương

Tôi không hát được câu hò điệu lý
Vì sẽ say mùi hoa bưởi hoa cau
Sẽ mải mê theo tiếng diều sáo trúc
Tiếng gà trưa bên bụi chuối luống rau

Tôi chỉ gắng giữ trong tim hồn Việt
Tha thiết ao nhà không kể đục trong
Để tha hương nhớ bài thơ lục bát
Nhớ câu hò điệu lý những đêm Đông

Nguyễn Thương Việt

Có khi nào

Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta chờ đợi từ lâu
Bùi Minh Quốc





Có khi nào giữa giòng đời chen chúc
Ta bước vô tình đến trước mặt nhau
Như một lần từ thiên thu định ước
Hai mảnh tâm hồn cùng đan kết bay cao

Ta sẽ nghe cả không gian ngừng thở
Ngắm sao trời rơi xuống mắt long lanh
Đếm giọt thời gian đọng bờ mi nhỏ
Ta lại chào đời một lần nữa thơ trinh

Ta buộc thêm mây vào chân trời mơ ước
Rót ánh bình minh đưa đến môi mềm
Cùng nhau say mặc kia đời giục giã
Ta đắm ngạt ngào những phút kề bên

Dù có chia xa ta không cần giã biệt
Gặp một lần sẽ mãi tận ngàn sau
Dù chưa nói một lời ta chưa nói
Đã gửi mảnh hồn cùng cất bước theo nhau

Nguyễn Thương Việt

Đời qua


Biết nguồn cội về đâu
Ta tìm chốn không màu
Mãi mê cuồng thâm sâu
Quẩn quanh chưa bước vào
Đời đã qua từ lâu

Một nửa ta ngày xưa
Một nửa của bây giờ
Bên trời kia ướt mưa
Quay đi đã khô mờ
Thương cọng đời lưa thưa

Ta ôm hồn tả tơi
Mà nghe kia đời cười
Thôi ngày nào rong chơi
Vẫn cứ yêu thương người
Đến cuối đường tàn hơi

Chỉ một lần đời qua
Chọn hôm nay là nhà
Mai kia là bến xa
Trăm năm có nhạt nhòa
Ta thành cỏ ôm hoa

Nguyễn Thương Việt

Câu hỏi con người


Cọp hỏi con người
- Sao có tiếng cười mà còn gầm thét?

Rắn hỏi con người
- Tìm được tình yêu sao vẫn mang độc giết nhau?

Chuột hỏi con người
- Đã đứng thẳng lên sao lại còn chui rúc?

Cá hỏi con người
- Có tiếng nói sao thường nín câm?

Ruồi hỏi con người
- Cảm được thanh cao sao mãi bám hôi tanh?

Người hỏi lại muôn loài
- Sao chỉ con người mới biết khóc thôi?

Nguyễn Thương Việt

Một chốn quay về


Người đến rồi đi
Thành phố nhỏ nơi này vẫn nhớ
Từng cột đèn xanh đỏ dõi mắt tìm trông
Hầm xe điện đong đầy oi ả
Gom cái nóng chiều hè mang trả những ngày mưa
Lấp loáng bậc thang cuộn vòng đưa bước
Lúc dẫn người về
Và lần tiễn người đi

Con phố vắng ôm hàng xe đậu dọc
Chuyến tàu điện đường khó nhọc
Đến trạm dừng thở dốc trước ngã tư
Vài mái ngói hiền từ
Chen giữa hàng nhà bê tông nóc phẳng
Ngả bóng thấp vời ngóng dáng người qua
Mặt lộ nhạt nhòa
Trồi lên màu quạnh quẽ

Nơi này chắt chiu mấy bờ cỏ mỏng
Phập phồng nấp dưới tàng cây
Chỉ chực chờ lót mềm chân người bước
Một đôi cầu bắc ngang sông nước cuộn
Có khi chảy buồn một dòng cạn khô khan
Vài dinh thự đứng hoài niệm suy tàn
Ủ dấu xa xưa trải đó đây cùng khắp
Khiêm cung đôi nóc tháp vòm cong
Trên giáo đường xây trở về từ gạch vụn
Sau một thuở đao binh
Nhưng vẫn tỏa ấm thanh bình
Cho ngày người đến

Nơi đây thành phố nhỏ
Gió núi nuông chiều nên trời mây xanh trắng
Mong gửi người đi chút quà tặng lên đường
Là một chốn quay về
Đầy ắp những thân thương

Nguyễn Thương Việt

Was genau?


Die Leute suchen, was sie zu finden hoffen
Doch viele wissen nicht, was genau
Viele suchen, was sie wieder aus den Augen verloren
Doch manche haben vergessen, was genau
Manche suchen, was sie vielleicht nie finden werden
Doch wenige können sagen, was genau
Ich suche noch, was ich schon fand
Denn ich war mir nicht sicher, was genau

Die Leute finden, was sie suchen wollen
Doch viele erkennen nicht, was genau
Viele finden, was sie zu suchen aufgaben
Doch manchen ist entfallen, was genau
Manche finden, was sie nie zu suchen gedenken
Doch wenige begreifen, was genau
Ich fand bereits, was ich vielleicht mal suchen werde
Aber ich zweifle immer noch, was genau

Nguyễn Thương Việt