Thờ-ơ-thơ


Người ta bảo
Tôi làm thơ tù túng trong khuôn
Trói buộc trong buồng
Thì đây tôi cũng bắt chước
Học đòi đôi chút kiểu cách tân hình thức
Cho thơ chảy luồng tuông
Không tròn và nhất định chẳng vuông
Chỉ trờ-uông-truông
Huyền-truồng

Ồ, người ta vẫn bảo
Sao lại còn cho thơ mặc áo?
Sao không cởi trần
Cái hay chính là ở chỗ tráo trân
Mà đã mới thì phải mới từ đầu tới chân
Có đâu lại cần
Cái vờ-ân-vân
Huyền-vần?

Nguyễn Thương Việt