Từ đó


Người bước đi một lần rồi tan mất
Khoảng trống bên đời từ đó trổ xanh xao
Chỉ còn tiếng vọng của một lời vội trao qua ánh mắt
Phố bỗng quay lùi, chập choạng, lao đao

Đây đó rồi vơi từng ngày dài nhợt nhạt
Kia dáng bên đường hay tâm tưởng vẫn hoang mơ
Thầm gọi tên vào thinh không như tự nhắc
Gần vẫn rất gần mà xa vẫn rất xa

Canh cánh lòng thiêu thân tìm vầng sáng
Hỏi hoa có màng gai đã xước giọt sương trong
Im vắng đổ về hơn cuồng quay thác loạn
Người tan thật rồi, còn lại chỉ mùa Đông

Nguyễn Thương Việt