Vụng về đứng giữa cuộc chơi
Ta phàm tục vì quen đời trâng tráo
Ngửa cổ đớp nhanh cọng nắng trái mùa
Chút bóng bên đường nhoài lưng ghé trọ
Dựa đất nồng trông giun dế mây mưa
Ta vô tình như lòng người trơ trẽn
Câu nói đầu hôm tan mất trong chiều
Nửa hồn ướt mưa, nửa kia cháy rực
Mê đắm nhiều, vừa thoáng đã rong rêu
Ta ngỡ ngàng trong vở tuồng kệch cỡm
Lọng khọng áo xiêm vẫn lấm chân bùn
Lời đẩy đưa không tròn môi ngọng nghịu
Khúc chân tình chìm lấp dưới phấn son
Ta bất tài giữa trần gian toan tính
Sớm tối loay hoay dăm miếng qua ngày
Buổi chợ đời lặng ngồi xem thế sự
Ai khóc, ai cười, ai tỉnh, ai say
Ta ương gàn nên còn mất không hay...
Nguyễn Thương Việt