Một lần thần thoại


Một buổi chiều tà dương dài bóng ngả
Khách đăm đăm trông về chốn xa mù
Mỏi vó câu tạm dừng chân quán lá
Mai lên đường lại rong ruổi phiêu du

Nhè nhẹ đưa đời hoang đàng lịm ngủ
Cất giọt tình pha chén rượu mềm môi
Đêm nhạt dần sương theo về gợi rủ
- Kìa nàng tiên của một sớm tinh khôi

Màu trần gian bỗng nhuốm xanh thần thoại
Lối qua thềm óng ánh vạn tơ đan
Tay ngọc ngà vén làn mây buông thoải
Ươm nét dịu dàng ngây ngất dương quang

Khách vụng về như anh hề ngơ ngẩn
Lạc thiên cung vẫn chưa rũ bụi đường
Ôm mảnh đời riêng nghĩa tình vương bận
Không một lời, không nói được yêu thương

Ngón diễm kiều nhẹ đưa bờ mộng tưởng
Như xin đừng phá vỡ hạt sương trong
Một phút bên nhau đủ ngàn âm hưởng
Giăng tận chân trời lấp kín thinh không...

...Rồi từng đêm khách trông hoài tiếng vọng
Một bóng hình tiên nữ buổi ban mai
Đành hẹn nhau bên kia đời gió lộng
Sẽ trao tình sau khung cửa thiên thai


Nguyễn Thương Việt