Trăng


Đêm là của ánh trăng về
Lả lơi trên tàng cây thoải dài sóng xoải
Vùng không gian trống trải
Trăng biết đợi chờ ai?

Trăng có thấy mệt nhoài
Trôi bên trời âm thầm lẻ bóng
Xa ngoài kia núi ngàn trông vọng
Sao trăng không hoài gửi ánh ngà sang?

Bóng rồi tan
Sau làn mây giăng ngang vòm tối
Hay là trăng hờn giỗi
Lắng dưới giòng suối nhỏ chảy quanh?

Một đời ngắm trăng thanh
Con dế mèn gáy lời não nuột
Mơ thấy bóng mình bên trăng ngây ngất
Đêm tàn vẫn vọng tiếng ngoài xa...

Nguyễn Thương Việt

Bước mưa


Mỗi bước chân về
Là một bước rời xa
Một ngày lại qua
Lê theo héo hon chất ngất

Câu thơ buồn
Trời cũng làm mưa u uất
Trăng về đâu mờ nhạt
Đem hao gầy khuyết bóng nào say
Xốn xang dâng đầy
Từng hạt mưa chảy vòng cho mắt ướt
Rơi rơi giãi bày
Trên mặt đất lung linh

Mai rồi xa bước lênh đênh
Mưa hai bên trời
Biết còn nhớ hay quên?

Nguyễn Thương Việt

Về với ngày mai


Mình sẽ về tìm nhau em nhé
Quay lại cùng bến cũ lối xưa
Anh sẽ dẫn em vào ngách ngõ
Sâu kín hồn anh chỉ dại khờ

Anh sẽ cài thơ theo nhịp thở
Dẫu vụng về vẫn chở yêu thương
Em đừng chê chút đời mộng mị
Kiếp da vàng vò võ tha hương

Anh sẽ đi tiếp ngày vất vưởng
Hái đóa đời vội vã rụng mau
Nhặt cánh rơi thấy mình khô héo
Chờ em qua lá đã phai màu

Anh sẽ gom gió gầy nên bão
Để tặng nhau một thoáng quay cuồng
Em có về bên anh bay bổng
Quên bớt đời lận đận gian truân?

Anh sẽ trông bên trời nắng muộn
Dáng em về tô biếc vầng mây
Và anh vẽ hoàng hôn hoa bướm
Cho một lần gói trọn ngày mai

Nguyễn Thương Việt

Còn những anh hùng


Đó họ đến từ làng quê lam lũ
Giãi nắng mưa đem thân cóc kiện trời
Vài thửa ruộng nghèo chôn nhau cắt rún
Xin trả về để đổ tiếp mồ hôi

Họ cùng đường nên trở về đứng thẳng
Căng mảnh vải sần đối mặt bất công
Nguệch ngoạc dăm hàng dù lời thô thiển
Đủ ngẩng đầu không thẹn với cha ông

Họ anh hùng với tay không tấc sắt
Lặng lẽ bên đường chờ tiếng lương tri
Còn quanh đời chỉ bẽ bàng câm nín
Không một lời, không giơ nổi bàn tay

Họ dân Việt của đầu thiên niên kỷ
Cho đứa con xa nhiều lắm tự hào
Cái can trường nay không cần súng đạn
Mà là trả lời cho câu hỏi "tại sao?"

Nguyễn Thương Việt

Tự tình với đêm


Đêm dài xòe tay đón gọi
Vọng lời một thuở nào xa
Vào đây rọi đầy chăn gối
Trăng non bỗng hóa nên già

Lần đi theo ngày thanh thoát
Chưa tròn chút phận đời phân
Tay vin theo làn hương thoảng
Hồn đèo một gánh mơ Xuân

Thắp cho lòng thêm đốm lửa
Leo lét tim gầy xác xơ
Mang mang dâng đầy thương nhớ
Quyện về cùng bến tóc tơ

Lối nào mà xa vời vợi
Một mình đếm bước ai hay
Nhìn lên góc trời mòn mỏi
Sao buồn nên ánh sao phai

Nguyễn Thương Việt

Anh có nhớ?


Anh chắc đâu còn nhớ
Em gặp anh một lần
Sang mùa cây thay áo
Mà đã như tình thân

Anh chắc đâu còn nhớ
Em tả nơi bốn mùa
Đông về mang rét giá
Buồn xao xuyến chiều thu

Anh chắc đâu còn nhớ
Em nói về quê hương
Có da vàng máu đỏ
Có tuổi thơ thiên đường

Anh chắc đâu còn nhớ
Em kể chuyện mình xưa
Đời quẩn quanh nhiều lối
Có mưa về giữa trưa

Anh chắc đâu còn nhớ
Em gửi anh câu thơ
Em cho anh bài nhạc
Anh có ươm hồn mơ?

Anh chắc đâu còn nhớ
Em dẫn anh một lần
Ra ngoài kia trời rộng
Bỏ hết đời sau lưng...

Nguyễn Thương Việt

Có phải...


Khi người ta mở ra cánh cửa
Có phải để tiễn người về
Dù người vẫn ngoài xa?

Khi người ta nhóm lên ngọn lửa
Có phải cho đêm lên đầy
Và để khói thêm cay?

Khi người ta giơ tay vẫy gọi
Có phải chỉ xua bẽ bàng
Rồi giấu vội bước chân?

Khi người ta trông chờ vòi või
Có phải muốn nói rất nhiều
Để gửi trọn dấu yêu?

Nguyễn Thương Việt

Lời rồi rơi


Mắt còn cười
Nên lòng chưa vội khóc
Tim đã nảy chồi
Mà lời hóa đá trên môi
Ngày bỗng vỡ đôi
Nửa tan mau thành bọt
Một nửa đã quay lùi
Về hiu hắt xa xôi

Đời rồi sẽ trôi
Sẽ về theo cát bụi
Thương đã gửi về người
Rồi cũng vàng võ phai phôi
Có còn chăng chỉ là nhung nhớ
Trong tận cùng
Với vắng lặng rơi rơi

Nguyễn Thương Việt

Có những khi


Có những khi tôi chỉ muốn
Được mãi làm anh như trong thoáng chốc
Giang tay gầy che lấy nắng mưa
Từng buổi đi về

Có những khi tôi chỉ muốn
Trọn con đường là nhịp cầu kết lại
Hai tâm hồn gần mãi bên nhau
Và nối những giọt đời
Đang chảy qua mau

Có những khi tôi chỉ muốn
Ôm ấp từng ngày như cánh hoa nho nhỏ
Để giữ mãi mùi hương trong ngần
Vừa chớm nở mùa Xuân

Nguyễn Thương Việt

Ta với ai


Ta vẫn là ta ta với em
Vàng hoe giọt nắng ngã bên thềm
Vươn tay ta hái cài lên tóc
Buổi sớm mai nào em đã quên

Ta vẫn là ta ta với ai
Ngày ru ta ngủ thức đêm dài
Đời đen trong chén cà phê đắng
Pha nửa hồn mê pha nửa say

Ta vẫn là ta ta với ta
Sóng dập vùi hạt cát trôi xa
Rồi nằm yên đó ta chờ đợi
Một bước kiêu sa một bước ngà

Nguyễn Thương Việt

Nghe mưa


Nghe như ngoài kia mưa nói
Có nghĩa gì đâu một lần
Ngả đường hồn tan trong gió
Hao gầy dâng nặng bước chân

Rồi đi trong chiều mưa phủ
Mây về giăng mắc hoang sơ
Trĩu đen quanh ngày xơ xác
Giọt trời rơi cũng bơ vơ

Phải chăng tiền thân cỏ dại
Nhớ hoài bước nhỏ đi qua
Buổi mai hồi sinh trong nắng
Mưa chiều mòn mỏi xót xa?

Đời đan lên bàn tay mảnh
Mỏng manh những lối vô hình
Cõi lòng ngỡ tàn yên lắng
Mây về trăng vẫn lung linh

Màu trời ngàn xưa cổ tích
Loang dần tận chốn rêu rong
Bến nào thuyền đây sẽ đợi
Sóng nào nhớ cát chờ trông

Chợt mong bên trời mưa gọi
Một lời, chỉ một lời thôi
Mai này có còn tay với
Xa rồi tình trắng như vôi?

Nguyễn Thương Việt

Tiếng nước tôi


Người ta thường hỏi
Sao tiếng nước tôi không có thời quá khứ
Mà vẫn viết đầy bao trang sử hùng bi
Vẫn nuôi vô vàn những áng thơ bất tử
Vẫn ướt lòng từng câu hát nồng say

Người ta lại hỏi
Sao tiếng nước tôi xưng hô nhiều ngôi thứ
Mà mỗi lời vẫn đến tự con tim
Vẫn chân thật dù phân cậu, dì, cô, chú
Vẫn ngọt ngào, vẫn tình nghĩa anh em

Người ta cũng hỏi
Sao tiếng nước tôi mang nhiều âm tiết
Dù đổi dời theo giọng Bắc, Nam, Trung
Vẫn à ơi một lời ru mẹ Việt
Vẫn đậm tình một giải non sông

Người ta hỏi và tôi đã nói
Với cả tấm lòng của tiếng nước tôi
Người ta hỏi và người ta đã hiểu
Tiếng nước tôi một tiếng nói tình người

Nguyễn Thương Việt

Tôi muốn vẽ...


Tôi muốn vẽ mặt trời
Về ửng hồng đôi má
Tôi muốn vẽ con người
Chỉ sống để thương nhau

Tôi muốn vẽ chiếc cầu
Nối tâm hồn hoang lạnh
Tôi muốn vẽ mưa rào
Tưới mát ruộng đồng xanh

Tôi muốn vẽ an bình
Trong từng gian nhà nhỏ
Tôi muốn vẽ thơ trinh
Lên mỗi mái tóc mềm

Tôi muốn vẽ dịu êm
Trăng ngà ngân tiếng sáo
Tôi muốn vẽ mây hiền
Soi bóng lặng trên sông

Tôi muốn vẽ tim hồng
Đắm say tràn ánh mắt
Tôi muốn vẽ đợi mong
Ngập trong mỗi bóng chiều

Tôi muốn vẽ tình yêu
Và trao nhau thật nhiều...

Nguyễn Thương Việt

Cuối tuần, cuối tháng, cuối mùa Xuân


Qua rồi mùa Xuân
Con đường quen nay thành quá ngắn
Cả lề đường câm lặng
Những mặt người
Thảy đều bóng nhẵn
Hờ hững
Dửng dưng

Con phố ngủ trưa
Cho quên một cuối tuần nhạt nhẽo
Màu chiều dâng rũ rượi
Giẫm chiếc bóng thẫn thờ
Nhuốm vàng héo
Xác xơ

Ngày cuối cùng tháng sáu
Một nửa nắng và một nửa là mưa
Vài giọt phất phơ
Đến gõ cửa tâm hồn
Mang bẽ bàng vào thăm nỗi nhớ
Một thoáng mơ màng
Rồi còn lại
Chỉ là não nuột
Bâng khuâng

Nguyễn Thương Việt