Quạ đen rồi khóc
Xa bao nhiêu là nhớ
Chiều mấy đỗi là mất nắng trong?
Bầu trời lành chợt quày quả đổi màu giông
Bầy quạ đen bỗng khóc
Nước mắt quạ là mưa
Giông khơi buồn cả loài chim đời kia rẻ rúng
Giọt từng giọt đon đả nhào rơi
Làm sẫm thêm làn lông bờ cánh
Sẫm cả màu giông rớt chơi vơi
Chiều mấy nỗi thì màu nhớ dâng lên
Màu giông chìm xuống?
Bầy quạ đen bên trời vẫn khóc
Nước mắt về mong chở chút nắng trong
Lan ướt màn đêm
Ở ngoài xa xa còn khuất
Màn đêm sắp về
Sẽ chọn màu nhớ hay màu giông
Hay màu đen bầy quạ khóc?
Nhớ bao nhiêu thì xa
Đêm chừng sâu thì sẽ nhạt nhòa
Bầy quạ đen thôi khóc?
Nguyễn Thương Việt