Nghe mưa
Nghe như ngoài kia mưa nói
Có nghĩa gì đâu một lần
Ngả đường hồn tan trong gió
Hao gầy dâng nặng bước chân
Rồi đi trong chiều mưa phủ
Mây về giăng mắc hoang sơ
Trĩu đen quanh ngày xơ xác
Giọt trời rơi cũng bơ vơ
Phải chăng tiền thân cỏ dại
Nhớ hoài bước nhỏ đi qua
Buổi mai hồi sinh trong nắng
Mưa chiều mòn mỏi xót xa?
Đời đan lên bàn tay mảnh
Mỏng manh những lối vô hình
Cõi lòng ngỡ tàn yên lắng
Mây về trăng vẫn lung linh
Màu trời ngàn xưa cổ tích
Loang dần tận chốn rêu rong
Bến nào thuyền đây sẽ đợi
Sóng nào nhớ cát chờ trông
Chợt mong bên trời mưa gọi
Một lời, chỉ một lời thôi
Mai này có còn tay với
Xa rồi tình trắng như vôi?
Nguyễn Thương Việt