Bụi đá


Những khi ta không đi cùng chiều với thời gian
Nhẩn nha bên vài ốc đảo của những từ tốn, vỗ về
Ngắm thủy triều sững lại thâm quầng mắt biển
Nghe côn trùng biến tấu điệu nguyên sinh
Ta cuộn mình trong khe trũng
Ngâm cái tôi tiều tụy giữa vũng lầy là sa mạc hôm qua
Ta chợt thương chợt nhớ
Chợt muốn ôm chầm những viên sỏi còn mang dáng vọng phu
Và thấy con đường về phía bên kia của tất cả
Hiện ẩn thênh thang giữa chiếc lá phủ sương

Những khi ta trở lại từ những vùng chưa tới
Trồi sụp đất trời cất tiếng hát đầy ắp thân quen
Triệu năm tiến hóa chỉ làm con người nhiều thêm thắc thoải
Không còn khóc cười cùng hoa cỏ giữa khuya

Những khi ta muốn vươn vai bay cùng hạt bụi
Vũ trụ bỗng ngậm ngùi hóa thạch hồn ta

Nguyễn Thương Việt