Em có về với mùa đông?


Mùa đông lại đến, em đã về chưa
Giá băng vẫn phủ đầy
Trên những lời bỏ lại
Ngày em đi

Mùa đông lại đến, em vẫn ngàn xa
Đêm đen nhợt màu thoi thóp
Ôm ánh tuyết lập lòe
Trông theo

Mùa đông lại đến, em sẽ rồi quên
Mảnh lòng nhỏ nhoi đóng đá
Rạn từng đường tịch lặng
Dệt nỗi buồn câm

Mùa đông lại đến, em đã về chưa
Vẫn hãy còn đây câu hỏi
Khi tất cả tan vào khô lạnh
Giữa lòng đông

Nguyễn Thương Việt

Bây giờ của ngày xưa


Vẫn ta của ngày xưa
Đã em của bây giờ
Trăng lạc đường giấu mặt
Dế buông lời giữa trưa

Chờ em của ngày xưa
Đến với ta bây giờ
Nhạc loang dài vết lặng
Cọ thời gian cùn trơ

Gọi nhau xanh ngày xưa
Vọng vàng hoe bây giờ
Luồn kẽ tay ròn rỉ
Tháng ngày rồi xác xơ

Nhặt lấy ta bây giờ
Vén thấy chút ngày xưa
Hao hao vài gợn sóng
Tấp bãi lòng lưa thưa

Có còn em ngày xưa
Trong câu thơ bây giờ
Không gian chìm muối mặn
Chỉ nổi màu ngẩn ngơ

Bây giờ của ngày xưa
Ngày xưa của bây giờ
Lối quay về, xa vắng
Đường phía trước, hoang sơ

Nguyễn Thương Việt

Chỉ là lời gửi theo thơ


Đọc thơ anh
Em có thể chán chường
Hất ngã từng con chữ vụng thô bệu rệch
Những câu từ sáo rỗng
Em cứ đập nát ra để thấy bên dưới
Vẫn chỉ nông choèn dăm mảnh chắp nhặt nơi nơi

Đọc thơ anh
Em có thể ngỡ ngàng hụt hẫng
Không tìm được chút gì dìu dặt nỉ non
Vắng cả những lung linh huyễn hoặc
Em vẫn chờ để bay bổng đê mê
Em chẳng biết làm gì với chừng này những đời thường tất tả
Lặc lè trì kéo tâm tư

Đọc thơ anh
Em có thể quay đầu nhăn mặt
Thất vọng với từng lời vàng vọt xanh xao
Dù có chắp cánh vẫn chỉ chao dao bạc nhược
Chưa đủ thều thào cho trọn một di ngôn
Vẫn leo lét ốm còm
Lẩy bẩy héo hon

Đọc thơ anh
Em có thể oán hờn căm ghét
Hay có thể lợm giọng buồn nôn
Em có thể tần ngần vì xa xăm lạ lẫm
Và có thể một ngàn lần chê bai, triệu lần phiền trách
Chỉ xin em đừng
Hờ hững dửng dưng

Nguyễn Thương Việt

Giữa vô chừng



Người đàn ông cô đơn
Cuộn mình vào trong vỏ ốc
Co ro thu nhỏ
Trở lại hạt mầm giữa bể nguyên sơ

Người đàn ông tần ngần
Nhìn điện thoại bàn
Máy cầm tay đa hệ
Trên màn hình vài hộp điện thư
Lối vào đời lạ lẫm
Lạnh khô

Người đàn ông nhắm mắt
Lần đầu tiên
Thấy được chính mình

Nguyễn Thương Việt
(tạo hình với © 2008 của Jonathan Feinberg)

Suy nghĩ giữa hai bước chân


Đi quá nửa con đường
Tôi bỗng nhận ra một điều tuyệt đối
Nơi mỗi bước chân dừng
Là một bến bờ mòn mỏi
Nằm chờ tôi trờ đến
Để rồi lại khờ dại bỏ đi
Tôi chịu đọa đày
Trong ức triệu lần ì ạch giở chân
Tôi tự trói
Tự hãm mình trong cái nhìn chằm chặp về xa
Có chân trời nằm nhẩn nha rướng cong cám dỗ
Giục giã kéo lôi

Tôi cứ mải đi
Mà quên mất đã mong gì ở địa đầu xa lạ
Thang cao đưa lối lên trời
Ngõ cụt để quay về bản ngã
Hay vực thẳm
Cho một lần đích thực phiêu lưu?

Hai bên đường
Có những người ngã quị
Những đồng hành bất đắc dĩ
Những con rối nhỏ trồi cuốn theo dây
Những vụn sắt đã rỉ hoen vẫn nhào xô về từ cực

Và ở trên đầu
Biển ngôn từ dầy đặc những sao
Lọc lừa rọi đường đi tiếp

Nguyễn Thương Việt

Tháng bảy


Tháng bảy qua đi
Chưa kịp có vài câu thơ giặm nắng
Chưa có được một ngày
Giăng giăng trên đầu tiếng chim lùa êm tóc rối
Nụ mơ chưa nở hồng
Rạo rực vội chìm, kéo thõng vòng tay

Đời vẫn mộng mị
Bước thờ thững vẫn cuồng nộ cuốn xoay
Vẫn đẩy đưa muốn được bắt đầu trở lại
Ở một khoảng không
Một vùng trống, giữa lòng, vùng vẫy bào thai

Từ nguyên sơ dấu tang bồng kín khép
Đã còn gì hôm nay
Sẽ còn gì ngày mai
Cho nhau chi khi chỉ còn là rệu rã
Sao không dừng trên đỉnh ngọn ngất ngây?

Để như không có một lần tháng bảy
Như không có
Và cũng chẳng ai hay

Nguyễn Thương Việt

Hoang tưởng


Ta thấy em
Mặt trời đêm hừng hực lửa
Thiêu khối u hoài bỏng rát giữa vòm tim
Ta thấy em
Rực chói môi mềm
Hồn ta quánh đặc chực trào tuôn vượt cạn
Ta thấy em
Triều dâng ngàn ý tưởng
Trải cuộc hành trình vừa đủ trọn vần thơ
Ta thấy em
Bước trên những bến bờ
Dẫn ta đi giữa triền mơ và đen sâu miệng hố
Ta thấy em
Cùng ta ngồi bên nấm mộ
Đón giọt mưa hồng về xanh cỏ một thoáng hắt hiu
Ta thấy em
Áo đỏ trong chiều...

Nguyễn Thương Việt

Ngưỡng buồn


Ta biết làm gì với hôm nay
Khi con tim vì không đâu mà một lần rươm rướm
Đôi chim sau vườn chỉ chờn vờn trong tâm tưởng
Hay chỉ ngừng tíu tít giữa bụi hồng gai?

Ta còn lại gì ở quanh đây
Khi mặt trời trong một chốc đầy nám thâm loang lổ
Mỗi bước chân lại chạm từng hang ổ
Xóc lên nhịp giằn run rẩy hai vai?

Ta sẽ chờ gì ở ngày mai
Khi trí nhớ đã gạn lọc và thăng hoa kỷ niệm
Môi điểm hồng trọn thác nguồn quyến luyến
Cả cuộc đời rồi sẽ hóa thiên thai?

Nguyễn Thương Việt

Giông, tôi và em


Mây đậm đặc trào dâng, ùng ùng sôi sục trong nồi trời lật úp, đổ xô nuốt chửng vài cọng nắng còn lây la khật khưỡng rồi chập chùng giăng kín một vùng tối sẫm, bủa vây từng nóc nhà, ngọn cây, cuồn cuộn quấn tròn
tôi và em

Gió tràn trên mặt lộ, đến từ bìa rừng, len qua góc phố, rần rật nhào lộn trong nửa chừng không trung, ào ạt thổi thốc cao từng đợt bụi là hào quang chợt bừng lên của đất, xoáy vòng quanh bờ tường, cột điện, quay cuồng bên
tôi và em

Mưa rơi, từ những hạt ban đầu phất phơ thưa thớt, mỗi lúc một dày đặc, hợp thành những cột nước khi mảnh khi tròn nhịp nhàng đổ xuống, bắn lên hình trăm ngàn vương miện nho nhỏ trong vắt chợt hiện rồi tan, ngập tràn cỏ lá, rong rêu, bao trùm lấy
tôi và em

Giông ập đến bốn bề, ở giữa vẫn còn
tôi và em

Nguyễn Thương Việt

Hẹn xưa

Tặng T. & S.
Họ ngồi bên nhau
Thầm nhớ lại những điều chưa nói
Hai mươi năm
Không dài bằng đôi lần tiếc nuối
Không lấp đầy - một buổi chiều thăm thẳm chờ trông

Họ ngồi bên nhau
Cả bâng quơ cũng gợi tròn chan chứa
Của ngày nào
Lặng lẽ nghiêng theo dòng chữ
Dù đến muộn màng - vẫn mang mãi xuyến xao

Họ ngồi bên nhau
Và một vùng trời
Chợt nhẹ bỗng - vút cao


Nguyễn Thương Việt
05/2008

Chỉ là con số


CNN loan mẩu tin ngắn
Động đất Tứ Xuyên, 8 độ Richter, 10.000 người chết
40 giây chỉ đủ luận về con số
Không còn chỗ cho người cha đứng lặng
Trước gạch vụn ngôi trường vùi lấp xác con

Hàng tít lớn chắn ngang mặt báo
Miến Điện, hơn 100.000 nạn nhân bão
Quân phiệt vẫn bế môn để bầu bán trò hề
Có ai màng đọc
Ở đàng sau dòng chữ
Những ánh mắt thất thần tìm mẹ tìm cha
Những cánh ruồi veo veo chờ cơn sốt cuối
Dọn thêm một cỗ tiệc thây ma

Trong những giờ tai họa
Cái đau thương bỗng trở thành vô danh
Cho tiện bề đo đếm

Nguyễn Thương Việt
05/2008

Chiều phai


Khi nỗi nhớ dài hơn niềm đau
Con đường về không vội ướt
Trông nhau
Lá thấp cúi đầu
Ai lỗi hẹn
Ai bước dồn cả trời chiều hoe đỏ

Khi niềm đau chìm trong nỗi nhớ
Bóng ngã nhoài vỡ vụn trên tay
Rơi theo một ngày
Vừa chợt nở
Đã nhòe nhạt vàng phai

Nguyễn Thương Việt

Lắng nghe


Cảm ơn em đã lắng nghe
Những lời chưa gọt giũa
Những ý tưởng huyễn hoặc, xa vời
Những tiếng cười vô duyên không phải lúc
Những ngân vọng nhạt nhòe âm hưởng
Những cái lắc đầu không kịp ngụy trang
Những lời bình ngang tàng
tự dưng đến
Những kết luận báng bổ giữa dòng
bỏ mặc thực hư
Những phản biện chực chờ nhào ra chắn lối
Những câu chữ thừa dư
chẳng ai cần nói...

Cảm ơn em đã lắng nghe
Những giấc mơ nhập nhằng không rõ nét
Những tiếng lòng ảo não
lắm lúc yếm thế bi thương
Những thèm khát thật đời thường
Những ước vọng xa xôi
chỉ chờ trôi theo ngày tháng
Những ưu tư ngoài tầm tay với
Những tâm niệm lẽ ra phải có ở mỗi con người
Những suy nghĩ phù du
chẳng ai hoài tới...

Cảm ơn em đã lắng nghe
Cả những điều anh chưa nói...

Nguyễn Thương Việt

Từ đó là thơ


Tranh: Tôn Nữ Tâm Hảo


Và từ đó em làm thơ
Nối chân trời với từng nhành hoa đong đưa trong gió
Khơi dậy tiếng lòng trồi lên hơi thở
Bềnh bồng lướt trên vòng ngày tháng lao đao

Và từ đó em làm thơ
Mang tất cả ngọt ngào
Lấp cho đầy khoảng không giữa đời và mộng
Tình tự gửi trao vừa đủ thay màu hy vọng
Điểm lên bầu trời từng vệt sáng sao sa

Và từ đó em làm thơ
Thời gian cũng khoan thai chậm dần chân bước
Bốn mươi năm gót hồng mà mượt
In dấu cội nguồn bằng ánh mắt long lanh
Lại nở thêm những nụ hoa nhen nhúm trên cành
Chen nhau dập dìu cánh mỏng

Và từ đó em làm thơ
Không để trưng thêm cho đời những mỹ từ ruỗng mục
Chỉ dang tay ân cần với đôi lần nhỏ nhoi hạnh phúc
Đâu đó - nếu có vài giọt mặn rơi rơi khẽ khàng
Sẽ đọng thành cườm bàng bạc không gian

Và từ đó em làm thơ
Ngày thổi nắng căng phồng cụm mây vàng uể oải
Đêm về tô lại cho trăng chút màu con gái
Vân vê thẹn thùng
Vạt sương trải gầy nhè nhẹ mông lung

Và từ đó em làm thơ
Hóa cánh ong bay chắt chiu góp mật
Quyện vào những trong xanh của vài khoảnh khắc
Thành sợi nhớ vô hình
Thắt buộc lòng anh...

Nguyễn Thương Việt

Buồn ơi


Có phải em giấu buồn trong mắt
Chờ đêm về lóng lánh vần thơ
Ươm ngày lên tan màu hiu hắt
Trả lại bờ cỏ mượt xanh mơ?

Có phải anh gửi buồn tiếng nhạc
Ngân lời ca quấn lấy chân trời
Mang chút lòng phủ đầu sóng bạc
Dạt trôi cùng âu yếm lên khơi?

Có phải ta giăng buồn hai bến
Chỉ vòng tay không với đến người
Chờ dòng đời quay xa cuốn quyện
Chờ một lần tình sẽ lên ngôi?

Nguyễn Thương Việt

Sau khung cửa

Nhớ về B.
Có ai hay
Ở đàng sau khung cửa
Trong bỗng chốc chỉ còn trống trải, trơ vơ
Tất cả lắng sâu, thăm thẳm, nhạt mờ
Đã trở về màu nguyên trinh trang giấy trắng

Có ai ngờ
Từ một bên trời rực nắng
Chói chang những vội vã, rộn ràng
Vòng tay đang miệt mài dang rộng, cưu mang
Trong một lúc rã rời buông thõng
Còn lại chỉ là chiếc bóng
Ngả dài
Nhưng không đủ với tới một lần nữa ngày mai

Có ai biết
Những câu chuyện dở dang đã vội hết
Tiếng cười nói còn vang vọng giòn tan
Sân khấu đã sớm kéo màn
Vở tuồng dửng dưng tiếp sang trang mới
Không chờ không đợi
Có ngập ngừng, chỉ thoáng gió Đông se

Có ai nghe
Bên kia cửa một chút gì ngã quị
Khép lại từ đây màu xanh của làn thu thủy
Chỉ lưu lại cho đời
Đôi giọt ấm êm rơi

Nguyễn Thương Việt
03/2008

Bóng hình xưa


Nhớ hôm nào em kiêu sa nón lá
Bàn tay thon vuốt vạt áo bà ba
Hai đứa lặng im nghe ngoài gió lộng
Cây lá nghiêng mình xào xạc thiết tha

Mình đạp xe theo con đường quen thuộc
Đôi bóng song song cây phủ chung tàng
Đưa nhau về lòng mong đừng chóng tới
Lăn bánh quay tròn mẩu chuyện miên man

Nhẹ nắm tay mà thiên thu ngần ngại
Em dịu dàng đưa tiễn hẹn ngày mai
Đêm đã dài sao trăng chưa sớm tắt
Để ngày lên ta sẽ lại chờ ai

Nhớ ngày đó mình trân triu từng phút
Mong thế cuộc đời bằng những nhịp tim
Tuổi mười tám hành trang trong trời rộng
Chỉ mỗi nụ cười trong khóe mắt em

Hoa nở tàn bóng hình xưa vẫn giữ
Cám ơn ai vẫn làm ấm lòng ta
Và gửi nhau thay một lời xin lỗi
Tiếng thổn thức lòng ngày đó chia xa

Nguyễn Thương Việt
2004

Nhớ một mảnh trời


Tháng năm về đem cho tôi nỗi nhớ
Chân bước xa rồi, ôm ấp niềm thương
Chân bước xa mà hoài vọng cuối đường
Còn quê hương tôi đó

Ngày ra đi
Tự hứa lòng sẽ một mai tìm lại
Mảnh trời yêu cùng tất cả ngọt bùi
Của một lần thơ ấu
Có câu ca lời hát
Sưởi ấm lòng bằng tiếng mẹ Việt Nam

Mảnh trời đó tôi ghi trong ký ức
Đất trữ tình dù nếp sống giản đơn
Quê hương của nhiều lắm những thi nhân
Và những anh hùng
Xẻ núi lấp sông
Người góp dựng kẻ trung trinh giữ nước

Mảnh trời của bao nhiêu tình khúc
Những Đồng Tử Tiên Dung
Và Giáng Hương Từ Thức
Với Trương Chi văng vẳng tiếng đàn

Mảnh trời lành
Nhưng mang nhiều khốn khó
Tự ngàn đời trĩu nặng đau thương
Xáo thịt nồi da bao khúc đoạn trường
Xương máu đổ từng gốc cây ngọn cỏ

Nước mắt nhòe ướt từng trang sử
Đất chôn nhau sao không đủ dung tình
Tôi lạc xứ người, anh ở lại điêu linh
Chờ cây hận thù một ngày ngưng trổ

Giờ vẫn xa, đâu mảnh trời thương nhớ
Núi cắt sông chia
Không thấy lối về
Hay chỉ tự lòng mình ngăn trở
Vì trái đất vẫn tròn từ thuở tôi đi

Nguyễn Thương Việt
11/1989

Lời em


Em kể tôi trời Thu rất đẹp
Em kể tôi tiếng Hạ ngoài sân
Em kể tôi Đông về giá rét
Em cho tôi rạo rực mùa Xuân

Nguyễn Thương Việt
03/2007

Là một dòng sông


Tôi xin là một dòng sông nhỏ
Nước từ nguồn chỉ một luồng trôi
Để đời thôi quanh co vạn nẻo
Cuộn mau thành con sóng ra khơi

Ngừng chi bến tơ duyên bèo bọt
Rồi ân tình vỡ vụn xa bay
Chiếc lá ven bờ yên giấc ngủ
Một chiếc theo làn nước cuốn xoay

Tiếng nói cười đã thành đá sỏi
Giữ cõi lòng lắng tận đáy sâu
Đời cho mưa hạt chìm hạt nổi
Những giọt sầu nồng mặn thấm mau

Lặng lờ bóng nước soi ngày tháng
Sáng ngắm mây trời, tối hôn sương
Thu đi Đông về bao hạnh ngộ
Nhẹ nhàng lòng trải khắp muôn phương

Sóng lăn tăn vỗ bờ cỏ ướt
Đợi nắng về phơi ấm giọt thơ
Chút hồn mềm gửi theo bọt nước
Trôi ngược giòng tìm lại ước mơ

Nguyễn Thương Việt

Còn mắt ướt...


Anh xa quê hương
Một buổi chiều vàng nhạt nắng
Tiếng gà trưa gợi nhớ gợi thương
Về những ngày êm đềm quê mẹ

Mắt hiền hòa như loài chim nhỏ bé
Em nói nhỏ cùng anh
Đơn sơ nhưng gói trọn lòng mình
Như đá ngàn thì thầm li biệt
Suối lặng long lanh

Anh xa quê hương
Để lần này xuân về nơi viễn xứ
Lòng chợt bồi hồi đầy ắp vấn vương
Gió phương nao thổi về hiu hắt
Gió có buồn
Như cô lữ phong sương?

Giờ đứng đây anh quay về kỷ niệm
Của ngày xưa bướm dệt hoa thêu
Có ngọt bùi thuở vừa chớm tình yêu
Có những vòm cây chỉ che vừa hai bóng
Và những con đường
Một thoáng bỗng mênh mông

Mình xa nhau mới hai mùa mưa nắng
Anh đếm từng ngày mà ngỡ đã thiên thu
Xuân thứ nhất sao nghe lòng se thắt
Xuân cuối cùng tình có cũ xưa?

Hôm nay giao thừa
Trên đất triền hoang vắng
Không bóng hình thân
Đâu tiếng pháo giòn
Hoa đã nở nhưng nhạt màu trong nắng
Đây đó đông người anh chỉ thấy cô đơn

Ngày đầu năm thật buồn
Anh sẽ dành nhớ về quê cũ
Nhớ đến em cô gái nhỏ anh thương
Và đến khắp bạn bè phiêu bạt...

Ừ, hạnh phúc của bây giờ bé nhỏ giản đơn
Là được nhớ hoài
Về ngày xưa đất mẹ
Và thấy mình
Còn mắt ướt rưng rưng

Nguyễn Thương Việt
Xuân Tân Dậu 1982

Phương đó quê mình


Trên cầu sông Rhein lạnh buốt
Anh kể em nghe
Về dòng Cửu Long nước ngọt
Có câu hò điệu ru thánh thót
Chuyến đò quê men lối bóng dừa
Quê hương anh đó, có tự ngàn xưa
Cũng nắng vàng mây chở lang thang
Cũng vuông cỏ xanh theo ngày tháng
Có ngày qua rất ngắn
Có ngày buồn như thế kỷ lê thê
Những hàng me giăng lối đi về
Như biết khóc - gục đầu ôm con phố nhỏ

Ừ, quê hương anh đó
Nhà vôi ngói đỏ hay nhà lá mái tranh
Nghèo nàn trong lũy tre xanh
Củ khoai hạt lúa
Từng mẩu đường nhiều khi chia nửa
Nhưng gáo nước đầu mùa từ lu đất vẫn ngon
Từ nho nhỏ lối mòn
Đã thấy in dấu chân trần khắc khổ
Một nắng hai sương lưng còng lam lũ
Mà trong từng hơi thở
Vẫn biết hát ca dao
Vẫn ngọt ngào
Buổi trưa hè câu ru kẽo kẹt...

Đẹp lắm quê anh
Những buổi chiều về nắng tắt
Cọng cỏ may vào giấc ngủ mệt nhoài
Luống trâu cày bên những hố bom giây
Hồn nhiên vô tội
Như khi trăng tròn vang lời trăn trối
Như lúc khóc chào đời thiếu ánh bình minh

- Ừ, phương đó quê anh
Cho một lần được cùng em nói
Phương đó quê mình...

Việt Nam buồn và xa vời vợi
Đất hiền hòa chỉ có nắng mưa
Nơi chim én không biết sợ sang mùa
Mà con người phải xa quê bỏ xứ
Mà con người phải bỏ xứ xa quê...

Nguyễn Thương Việt
1984

Thằn lằn không ngủ về đêm


Trời khuya nghe gió đàn gió hát
Đón sương về gieo lạnh suốt đêm
Tao ngáp dài, mày nhịp tay đập muỗi
Đèn vẫn hắt hiu chưa sáng mặt hai thằng

Gà gáy canh đầu nghe buồn man mác
Ngước mắt nhìn nhau rồi lại cúi đầu
Nói gì? Tao với mày vẫn biết
Cúi đầu, mình giấu vội niềm đau

Mình ngồi với nhau còn ba canh nữa
Tao lắng nghe mày, mày lắng nghe tao
Nghe hơi thở, nghe tiếng gì trong ngực
Miên man như sóng bể ngút ngàn

Thằn lằn về đêm sao mày không ngủ
Hay thế giới hai chiều đã mất thời gian
Tường vôi áo trắng bạc màu bụi đất
Bóng hai thằng cũng nét rõ nét lu

Đêm hôm nay là đêm mình còn lại
Sao không có gì để nhớ để quên
Để đừng nghe tiếng gió gào xa lắm
Mình chỉ nhìn nhau rồi lại cúi đầu...

Nguyễn Thương Việt
1980
(cám ơn những trang lưu bút thân thương cuối đời học sinh)

Ước ao


Sao ta không là làn gió
Xoay quẩn quanh trước hiên nhà
Sao ta không hóa thân thành loài dây leo nho nhỏ
Quấn quýt trên tường trông vời một dáng vào ra

Sao ta không là hạt bụi
Bay bay theo gót bước qua thềm
Sao ta không chìm tan trong bóng tối
Từng đêm trải về ru giấc ngủ bình yên

Sao ta không chảy ra sợi mềm lưới nhện
Giăng chút tình riêng óng ánh góc phòng
Sao ta không rã mình trong veo giữa vuông cửa kiếng
Đón trăng thề lấp lánh đợi mong...

Sao vẫn chỉ là ta đứng ngoài xa vời vợi
Chỉ cuộn vào thơ đôi khúc tơ lòng
Sao vẫn chỉ là ta trông theo vòi või
Ước ao rồi chỉ gửi thinh không

Nguyễn Thương Việt

Lá mùa Đông


Khô vàng từ cuối Thu
Chiếc lá nằm trơ vơ
Chờ tuyết phủ
Mùa Đông thật hiền, mùa Đông không nói lời dã thú
Cho lá phải một lần
Xơ cứng, rã tan

Lây lất ngày hoang
Chiếc lá lạc loài, gầy guộc
Phơi những vòng gân đã một thời óng chuốt
Ửng ánh Xuân hồng
Nét mộng căng tròn trong vũ điệu bướm ong
Những vòng gân giờ chỉ chờ rệu rã
Như tất cả rồi sẽ nhạt nhòa
Cùng kiếp lá
Đời hoa

Nguyễn Thương Việt

Gọi em


Xin gọi em lần đầu
Và gọi em ngày sau
Đời có thành sương khói
Cũng một lần có nhau

Khắp bờ cao vực sâu
Đợi trông em phương nào
Trống vòng tay ảo ảnh
Vẫn nghe hồn xuyến xao

Bên em muôn sắc màu
Vụt xa thẳm đêm thâu
Lòng bể khơi cạn lắng
Một vòm trời vắng sao

Ngày đã qua từ lâu
Nước đã trôi chân cầu
Còn chăng là mong mỏi
Mỏng manh rồi tan mau

Xin gọi em ngọt ngào
Tim vụng về gửi trao
Dù mai này xa lắm
Chỉ còn là khát khao

Nguyễn Thương Việt

Chiếc xe của đời anh


Trên chiếc xe của đời anh chật chội
Anh ngỡ đủ chỗ ngồi cho ngần ấy thương yêu
Vừa thoáng ấm lòng đã chao nghiêng bối rối
Giờ vơi rồi, lại thổn thức bao nhiêu

Tay lái lặng câm xoay vòng xao xuyến
Rẽ lối nào cho ôm trọn trái tim,
Rẽ lối nào sẽ đưa về đôi bến?
Dấu bánh tròn lăn chỉ khơi dậy nỗi niềm

Giọt của trời nguệnh ngoằn khô trên kính
Gợi nhớ câu thơ với quạt nước nhắc tình
Đường phía trước bỗng nhem nhòa lạc lẫn
Không phải mưa về, mưa chỉ ở lòng anh

Vùng nào đây một vòm trời mới nở
Anh chợt lẻ loi giữa hạnh phúc ở hai đầu
Chiếc xe của đời anh lạc loài không nơi đỗ
Lăn bánh âm thầm trong chếnh choáng lao đao...

Nguyễn Thương Việt

Haiku Ngày vắng



Ngày giữa Đông
Chân trời le lói nắng
Hạt bụi tròn bay bay

*

Gian phòng vắng
Điện thoại bàn reo gọi
Giọng nói thật gần

*

Bên hành lang
Tiếng chân qua
Khung cửa không người

*

Trang giấy tinh khôi
Nét chữ ngập ngừng
Lời dở dang


Nguyễn Thương Việt

Đời quên


Ngậm ngùi đôi chân bước vội
Vỉa hè khóc nhớ hàng rong
Gánh gồng chưa lần than mỏi
Xót đời ruồng rẩy lưng cong

Chắt chiu bàn con, ghế đẩu
Cột đèn dựa ấm cà phê
Nhìn quanh, âu lo gượng giấu
Tủi phần xua đuổi bước lê

Cộc cạch chở đời vô hẻm
Dăm ngàn một cuốc mồ hôi
Túi cơm đâu chê hèn kém
Xe tàn lê lết nổi trôi

Lời rao chết dần sau ngõ
Phố phường mát sạch, đắng cay
Đời nghèo bó thân trong rọ
Chìm dần nào có ai hay

Nguyễn Thương Việt

Lòng thơ


Sao thơ anh khô gầy ngày nắng hạn
Từng con chữ trần trụi xác xơ
Chỉ thoi thóp vật vờ
Lạc lõng trong đêm thở dài theo tiếng nấc?

Đây em tặng anh câu hát
Còn đọng êm đềm từ một giấc mơ ngoan
Anh hãy đan vần
Ươm cho lời xanh thêm màu gió thoảng

Những buổi chiều nhẹ rơi yên ắng
Em sẽ thu về kết lại một tấu khúc yến oanh
Hòa với tiếng lòng anh
Mang rộn ràng vào tình tự đời kia đang hé nụ

Và em sẽ gửi trọn dấu yêu ngày cũ
Trải bước đường dẫn anh về thoáng mơ ước xa xăm
Có dế nỉ non uống ánh trăng rằm
Có những tâm hồn thiết tha ngân cao lên vầng sáng

Và trong ngày thanh thản
Em lại ấm lòng trên mỗi nhịp thơ anh

Nguyễn Thương Việt

Gửi lại ngày qua


Thôi cũng tàn, cổng thời gian lại khép
Năm mới đã về giữa trinh bạch đêm Đông
Chúc gì? Ta, người, trong đất trời bé nhỏ
Cứ mãi cuộc chơi với trọn tấm lòng

Khoan cụng ly, hãy giã từ năm cũ
Tay nắm bàn tay ru giấc mơ tàn
Cảm ơn đời đã gửi trao huyền diệu
Cảm ơn người khơi chút lửa đồi hoang

Thôi hết rồi, xin chào nhau lần cuối
Bóng ngậm ngùi tô thêm sắc pháo hoa
Ta trở về bên tiệc vui mừng đón
Năm mới gọi chờ, sao chưa mở lòng ra?

Nguyễn Thương Việt