Em Sapa


Tận Hoàng Liên Sơn em có khi nào đợi
Anh ngược Hồng Hà lần lại dấu Âu Cơ
Mẹ của ngày xưa dắt đàn con về núi
Em của bây giờ vai mảnh bọc em thơ

Dòng máu rẽ đôi vẫn tưới hồng sông Nhị
Trăng bản làng còn óng ánh bước Tiên
Mẹ là em, trong từng nét hoa màu áo
Nương trên triền chan chứa nỗi niềm riêng

Em là mẹ, sườn đồi nghiêng tóc xõa
Kết suối ngàn, thác bạc bập bềnh sương
Hiền lắm Sapa chợ phiên chiều chập choạng
Đón giọt mưa rừng thấm mặn quê hương

Đôi chân gầy em bao mùa thoăn thoắt
Lưu dấu diệu kỳ về với mẹ ngàn xưa
Sẽ một thuở làm mây anh lang thang rừng núi
Che mát mái đầu em bước mãi hoang sơ

Sẽ một thuở anh cùng em bay ra biển rộng
Đem giọt mưa rừng là nước mắt nhớ đàn con
Mẹ Âu Cơ trong em lại ửng hồng đôi má
Ánh mắt dịu hiền sẽ trải thắm nước non

Nguyễn Thương Việt

Về đây ngây ngô


Về lại bến mẹ cha
Ta thành con sâu nhỏ
Nằm cong oằn ngọn cỏ
Tưởng như đời chưa qua

Nay gần và mai xa
Tiếng nói cười reo gọi
Đem theo ngày rong ruổi
Về mưa đời hanh khô

Ta tìm ta ngây ngô
Cuộn tròn trong êm ấm
Đường bên ngoài bao dặm
Xin chờ phút ngủ yên

Một mảng trời thân quen
Dâng lên vùng hoang dại
Ta còn đây mòn mỏi
Chờ mây tàn trăng soi

Bên kia đời mù khơi
Ta len vào đá sỏi
Vẽ lên làn sương khói
Có người về bên ta...

Xưa có màu lá hoa
Ta ươm hồng cõi mộng
Mai lại ra trời rộng
Mai nhớ về bến xa

Nguyễn Thương Việt

Đắp tình


Ở đâu đó bên ngoài giấc mơ
Ta trót gom tình về cao hơn núi
Nhưng có khi nào trên đỉnh kia vời vợi
Chỉ còn hoang vắng mù khơi?

Trong ngổn ngang phận người
Ta chợt cười cho khỏa tiếng nấc khan
Ngày trở về rồi mòn mỏi lang thang
Rồi lại chờ bên kia đời tiếng vọng

Một lần bão dâng lên hồn trống rỗng
Ta muốn trôi ngược giòng
Đếm lại từ đầu từng bước long đong
Tình lại góp từng mái gàu mệt mỏi
Chờ lấp núi đợi mong...

Đây đó có những thung lũng hồng
Ta chưa kịp vào rừng đã vây quanh kín lối
Về bên núi ta yên hồn đá cuội
Trót ươm lòng dù chỉ với khói sương

Nguyễn Thương Việt

Nhớ nào xa


Đã xa chưa mà nhớ
Cho bờ mắt sớm nhuộm hoài trông
Chảy về từ thuở đất trời mênh mông
Chỉ là buồn thương da diết

Mây sao cũng tô lên màu ly biệt
Từ xa bên trời nhỏ từng giọt mỏng mảnh vô danh
Mây chỉ vô tình
Hay đã bay về từ một phương xa lắm
Và nhớ làn gió thoảng vờn quanh?

Chưa xa mà đã nhớ
Cho màu mắt thăm thẳm gợn mây trôi
Tận sâu trong một góc đời
Hồn ngu ngơ tan theo lời thơ nhỏ
Say ngủ cùng hoang vu

Nguyễn Thương Việt

Nhủ lòng


Ai đánh mất màu hoa phượng đỏ
Bỏ sau lưng nắng hạ vàng hanh
Đi - về, không hay tình chớm nở
Nửa cuộc đời còn mãi quẩn quanh

Ai mải mê khung trời ong bướm
Gói trong hồn lặng bước phiêu du
Ngẩn ngơ quay theo ngày rồi tháng
Lá ngô đồng nhặt đã thiên thu

Ai ngồi đó ru hồn vào hạ
Chát bờ môi chưa mỏi cơn say
Khắc mảnh tình riêng vào khối đá
Ôm sát lòng đá vẫn vô tri

Ai dửng dưng vòng tay êm ấm
Vẫn ngỡ mình khách trọ qua đêm
Vòi või trông bụi mờ xa thẳm
Bước lạc loài bám vết chân chim

Ai ngủ yên bóng chiều phủ lặng
Ai nhủ lòng với cỏ cùng cây
Ai cho tôi trở về quạnh vắng
Yên giấc đời miên tưởng lất lây

Nguyễn Thương Việt

Có câu thơ...


Có câu thơ đến chập chờn trong giấc ngủ
Dẫn hồn mơ bay bổng tận chân trời
Đêm vẫn còn khuya hay đã tràn nắng ấm
Đến trong lời và đọng lại trên môi?

Có câu thơ đưa hoang đàng vào sám hối
Quay trở về lối cỏ xám rêu rong
Khơi lại góc hồn nằm co ro sau đất bụi
Mạng nhện giăng đầy vẫn giữ chút trắng trong

Có câu thơ sao chỉ còn là trống rỗng
Vắng tiếng cười, tiếng khóc, tiếng nhân gian
Lê la đất trời mênh mông trong đáy chén
Giọt cuối cùng, rượu hay nước mắt đời chan?

Nguyễn Thương Việt