Cuối tuần, cuối tháng, cuối mùa Xuân
Qua rồi mùa Xuân
Con đường quen nay thành quá ngắn
Cả lề đường câm lặng
Những mặt người
Thảy đều bóng nhẵn
Hờ hững
Dửng dưng
Con phố ngủ trưa
Cho quên một cuối tuần nhạt nhẽo
Màu chiều dâng rũ rượi
Giẫm chiếc bóng thẫn thờ
Nhuốm vàng héo
Xác xơ
Ngày cuối cùng tháng sáu
Một nửa nắng và một nửa là mưa
Vài giọt phất phơ
Đến gõ cửa tâm hồn
Mang bẽ bàng vào thăm nỗi nhớ
Một thoáng mơ màng
Rồi còn lại
Chỉ là não nuột
Bâng khuâng
Nguyễn Thương Việt