Lá mùa Đông


Khô vàng từ cuối Thu
Chiếc lá nằm trơ vơ
Chờ tuyết phủ
Mùa Đông thật hiền, mùa Đông không nói lời dã thú
Cho lá phải một lần
Xơ cứng, rã tan

Lây lất ngày hoang
Chiếc lá lạc loài, gầy guộc
Phơi những vòng gân đã một thời óng chuốt
Ửng ánh Xuân hồng
Nét mộng căng tròn trong vũ điệu bướm ong
Những vòng gân giờ chỉ chờ rệu rã
Như tất cả rồi sẽ nhạt nhòa
Cùng kiếp lá
Đời hoa

Nguyễn Thương Việt

Gọi em


Xin gọi em lần đầu
Và gọi em ngày sau
Đời có thành sương khói
Cũng một lần có nhau

Khắp bờ cao vực sâu
Đợi trông em phương nào
Trống vòng tay ảo ảnh
Vẫn nghe hồn xuyến xao

Bên em muôn sắc màu
Vụt xa thẳm đêm thâu
Lòng bể khơi cạn lắng
Một vòm trời vắng sao

Ngày đã qua từ lâu
Nước đã trôi chân cầu
Còn chăng là mong mỏi
Mỏng manh rồi tan mau

Xin gọi em ngọt ngào
Tim vụng về gửi trao
Dù mai này xa lắm
Chỉ còn là khát khao

Nguyễn Thương Việt

Chiếc xe của đời anh


Trên chiếc xe của đời anh chật chội
Anh ngỡ đủ chỗ ngồi cho ngần ấy thương yêu
Vừa thoáng ấm lòng đã chao nghiêng bối rối
Giờ vơi rồi, lại thổn thức bao nhiêu

Tay lái lặng câm xoay vòng xao xuyến
Rẽ lối nào cho ôm trọn trái tim,
Rẽ lối nào sẽ đưa về đôi bến?
Dấu bánh tròn lăn chỉ khơi dậy nỗi niềm

Giọt của trời nguệnh ngoằn khô trên kính
Gợi nhớ câu thơ với quạt nước nhắc tình
Đường phía trước bỗng nhem nhòa lạc lẫn
Không phải mưa về, mưa chỉ ở lòng anh

Vùng nào đây một vòm trời mới nở
Anh chợt lẻ loi giữa hạnh phúc ở hai đầu
Chiếc xe của đời anh lạc loài không nơi đỗ
Lăn bánh âm thầm trong chếnh choáng lao đao...

Nguyễn Thương Việt