Đi

Người đi nhuộm tím chân mây
Mờ in bóng nhỏ gầy vai cuối trời
Gió vờn làn tóc nhẹ lơi
Tô nhòa nhân ảnh gửi lời thinh không

Hương tròn quyện buổi chiều cong
Đường trôi vô tận quay vòng nhịp tim
Quẩn quanh một cõi đời im
Hẹn nhau ngày đá sỏi mềm ngủ yên

Về

Người về trong giấc mộng êm
Bao nhiêu sợi nhớ ôm viền dáng mơ
Dịu ru hồn gửi lời thơ
Một trời hoang dại mong chờ gọi tên

Mù sương lấp quãng đời quên
Vòng tay vô ảnh khép miền thương đau
Người về sao vẫn mất nhau
Trần gian sa mạc đốt sầu thiên thu

Nguyễn Thương Việt