Suy nghĩ giữa hai bước chân
Đi quá nửa con đường
Tôi bỗng nhận ra một điều tuyệt đối
Nơi mỗi bước chân dừng
Là một bến bờ mòn mỏi
Nằm chờ tôi trờ đến
Để rồi lại khờ dại bỏ đi
Tôi chịu đọa đày
Trong ức triệu lần ì ạch giở chân
Tôi tự trói
Tự hãm mình trong cái nhìn chằm chặp về xa
Có chân trời nằm nhẩn nha rướng cong cám dỗ
Giục giã kéo lôi
Tôi cứ mải đi
Mà quên mất đã mong gì ở địa đầu xa lạ
Thang cao đưa lối lên trời
Ngõ cụt để quay về bản ngã
Hay vực thẳm
Cho một lần đích thực phiêu lưu?
Hai bên đường
Có những người ngã quị
Những đồng hành bất đắc dĩ
Những con rối nhỏ trồi cuốn theo dây
Những vụn sắt đã rỉ hoen vẫn nhào xô về từ cực
Và ở trên đầu
Biển ngôn từ dầy đặc những sao
Lọc lừa rọi đường đi tiếp
Nguyễn Thương Việt