Phương đó quê mình
Trên cầu sông Rhein lạnh buốt
Anh kể em nghe
Về dòng Cửu Long nước ngọt
Có câu hò điệu ru thánh thót
Chuyến đò quê men lối bóng dừa
Quê hương anh đó, có tự ngàn xưa
Cũng nắng vàng mây chở lang thang
Cũng vuông cỏ xanh theo ngày tháng
Có ngày qua rất ngắn
Có ngày buồn như thế kỷ lê thê
Những hàng me giăng lối đi về
Như biết khóc - gục đầu ôm con phố nhỏ
Ừ, quê hương anh đó
Nhà vôi ngói đỏ hay nhà lá mái tranh
Nghèo nàn trong lũy tre xanh
Củ khoai hạt lúa
Từng mẩu đường nhiều khi chia nửa
Nhưng gáo nước đầu mùa từ lu đất vẫn ngon
Từ nho nhỏ lối mòn
Đã thấy in dấu chân trần khắc khổ
Một nắng hai sương lưng còng lam lũ
Mà trong từng hơi thở
Vẫn biết hát ca dao
Vẫn ngọt ngào
Buổi trưa hè câu ru kẽo kẹt...
Đẹp lắm quê anh
Những buổi chiều về nắng tắt
Cọng cỏ may vào giấc ngủ mệt nhoài
Luống trâu cày bên những hố bom giây
Hồn nhiên vô tội
Như khi trăng tròn vang lời trăn trối
Như lúc khóc chào đời thiếu ánh bình minh
- Ừ, phương đó quê anh
Cho một lần được cùng em nói
Phương đó quê mình...
Việt Nam buồn và xa vời vợi
Đất hiền hòa chỉ có nắng mưa
Nơi chim én không biết sợ sang mùa
Mà con người phải xa quê bỏ xứ
Mà con người phải bỏ xứ xa quê...
Nguyễn Thương Việt
1984