Giông, tôi và em


Mây đậm đặc trào dâng, ùng ùng sôi sục trong nồi trời lật úp, đổ xô nuốt chửng vài cọng nắng còn lây la khật khưỡng rồi chập chùng giăng kín một vùng tối sẫm, bủa vây từng nóc nhà, ngọn cây, cuồn cuộn quấn tròn
tôi và em

Gió tràn trên mặt lộ, đến từ bìa rừng, len qua góc phố, rần rật nhào lộn trong nửa chừng không trung, ào ạt thổi thốc cao từng đợt bụi là hào quang chợt bừng lên của đất, xoáy vòng quanh bờ tường, cột điện, quay cuồng bên
tôi và em

Mưa rơi, từ những hạt ban đầu phất phơ thưa thớt, mỗi lúc một dày đặc, hợp thành những cột nước khi mảnh khi tròn nhịp nhàng đổ xuống, bắn lên hình trăm ngàn vương miện nho nhỏ trong vắt chợt hiện rồi tan, ngập tràn cỏ lá, rong rêu, bao trùm lấy
tôi và em

Giông ập đến bốn bề, ở giữa vẫn còn
tôi và em

Nguyễn Thương Việt