Chiếc xe của đời anh


Trên chiếc xe của đời anh chật chội
Anh ngỡ đủ chỗ ngồi cho ngần ấy thương yêu
Vừa thoáng ấm lòng đã chao nghiêng bối rối
Giờ vơi rồi, lại thổn thức bao nhiêu

Tay lái lặng câm xoay vòng xao xuyến
Rẽ lối nào cho ôm trọn trái tim,
Rẽ lối nào sẽ đưa về đôi bến?
Dấu bánh tròn lăn chỉ khơi dậy nỗi niềm

Giọt của trời nguệnh ngoằn khô trên kính
Gợi nhớ câu thơ với quạt nước nhắc tình
Đường phía trước bỗng nhem nhòa lạc lẫn
Không phải mưa về, mưa chỉ ở lòng anh

Vùng nào đây một vòm trời mới nở
Anh chợt lẻ loi giữa hạnh phúc ở hai đầu
Chiếc xe của đời anh lạc loài không nơi đỗ
Lăn bánh âm thầm trong chếnh choáng lao đao...

Nguyễn Thương Việt