Nhớ một mảnh trời


Tháng năm về đem cho tôi nỗi nhớ
Chân bước xa rồi, ôm ấp niềm thương
Chân bước xa mà hoài vọng cuối đường
Còn quê hương tôi đó

Ngày ra đi
Tự hứa lòng sẽ một mai tìm lại
Mảnh trời yêu cùng tất cả ngọt bùi
Của một lần thơ ấu
Có câu ca lời hát
Sưởi ấm lòng bằng tiếng mẹ Việt Nam

Mảnh trời đó tôi ghi trong ký ức
Đất trữ tình dù nếp sống giản đơn
Quê hương của nhiều lắm những thi nhân
Và những anh hùng
Xẻ núi lấp sông
Người góp dựng kẻ trung trinh giữ nước

Mảnh trời của bao nhiêu tình khúc
Những Đồng Tử Tiên Dung
Và Giáng Hương Từ Thức
Với Trương Chi văng vẳng tiếng đàn

Mảnh trời lành
Nhưng mang nhiều khốn khó
Tự ngàn đời trĩu nặng đau thương
Xáo thịt nồi da bao khúc đoạn trường
Xương máu đổ từng gốc cây ngọn cỏ

Nước mắt nhòe ướt từng trang sử
Đất chôn nhau sao không đủ dung tình
Tôi lạc xứ người, anh ở lại điêu linh
Chờ cây hận thù một ngày ngưng trổ

Giờ vẫn xa, đâu mảnh trời thương nhớ
Núi cắt sông chia
Không thấy lối về
Hay chỉ tự lòng mình ngăn trở
Vì trái đất vẫn tròn từ thuở tôi đi

Nguyễn Thương Việt
11/1989