Đời quên


Ngậm ngùi đôi chân bước vội
Vỉa hè khóc nhớ hàng rong
Gánh gồng chưa lần than mỏi
Xót đời ruồng rẩy lưng cong

Chắt chiu bàn con, ghế đẩu
Cột đèn dựa ấm cà phê
Nhìn quanh, âu lo gượng giấu
Tủi phần xua đuổi bước lê

Cộc cạch chở đời vô hẻm
Dăm ngàn một cuốc mồ hôi
Túi cơm đâu chê hèn kém
Xe tàn lê lết nổi trôi

Lời rao chết dần sau ngõ
Phố phường mát sạch, đắng cay
Đời nghèo bó thân trong rọ
Chìm dần nào có ai hay

Nguyễn Thương Việt