Còn mắt ướt...


Anh xa quê hương
Một buổi chiều vàng nhạt nắng
Tiếng gà trưa gợi nhớ gợi thương
Về những ngày êm đềm quê mẹ

Mắt hiền hòa như loài chim nhỏ bé
Em nói nhỏ cùng anh
Đơn sơ nhưng gói trọn lòng mình
Như đá ngàn thì thầm li biệt
Suối lặng long lanh

Anh xa quê hương
Để lần này xuân về nơi viễn xứ
Lòng chợt bồi hồi đầy ắp vấn vương
Gió phương nao thổi về hiu hắt
Gió có buồn
Như cô lữ phong sương?

Giờ đứng đây anh quay về kỷ niệm
Của ngày xưa bướm dệt hoa thêu
Có ngọt bùi thuở vừa chớm tình yêu
Có những vòm cây chỉ che vừa hai bóng
Và những con đường
Một thoáng bỗng mênh mông

Mình xa nhau mới hai mùa mưa nắng
Anh đếm từng ngày mà ngỡ đã thiên thu
Xuân thứ nhất sao nghe lòng se thắt
Xuân cuối cùng tình có cũ xưa?

Hôm nay giao thừa
Trên đất triền hoang vắng
Không bóng hình thân
Đâu tiếng pháo giòn
Hoa đã nở nhưng nhạt màu trong nắng
Đây đó đông người anh chỉ thấy cô đơn

Ngày đầu năm thật buồn
Anh sẽ dành nhớ về quê cũ
Nhớ đến em cô gái nhỏ anh thương
Và đến khắp bạn bè phiêu bạt...

Ừ, hạnh phúc của bây giờ bé nhỏ giản đơn
Là được nhớ hoài
Về ngày xưa đất mẹ
Và thấy mình
Còn mắt ướt rưng rưng

Nguyễn Thương Việt
Xuân Tân Dậu 1982