Thị


Ta phải làm gì
Để em chỉ còn mang chữ Thị trong tên
Vẫn ngọt ngào trái cấm
Giữa chừng này những thân quen

Xin em hãy trở về một loài hoa
Vừa khi nào mới nở
Tần ngần
Nín khẽ
Trong vây bủa của những giọt mưa

Cái bẽn lẽn của em là món quà vô giá
Có thể em sẽ thầm trao
Có thể ta không bao giờ nhận
Có thể chỉ dành cho những hạt nước hồn nhiên lăn tròn trên môi trên ngực
Trên ngà ngọc duyên hoa

Xin em đừng tự đuổi mình về hư ảo
Của những rạch ròi
Chi ly bao điều hoang tưởng
Em đâu đã là cánh hoa khô
Ép trên một trang nào trong kinh điển
Ta cũng không là quân cờ
Chỉ biết chụm chân trên những lằn ranh phân định

Có những giải bày còn nghiêm khắc hơn bao nhiêu hình phạt
Lẽ nào ta trót vướng chung thân
Lẽ nào em đành lòng tuyên án
Lẽ nào những thứ trắng đen đã in hằn lên mặt đất
Hóa nứt nẻ buồn câm

Xin em đừng đẩy ta sâu vào
Những chập chùng lời lẽ
Để chỉ còn nghe dáng chiều
Buông tiếng thất thanh

Ta phải làm gì
Để em chỉ giữ lại cái vô ngôn của đôi lần hạnh ngộ
Và thấy mình
Là chữ Thị trong tên


Nguyễn Thương Việt