một lần cuối


vài hạt mềm lơn bơn
quàng lưng triền tối
em đã đi sao mà phải nhọc nhằn trăn trối
hóng hắt làn hơi?
 
có thật em phải ra đi
khi tê tái đã không còn thẩm thấu?
cả những gì tưởng như đã đậm đặc bão hòa
vẫn vừa còn
phối ngẫu cùng nhau

sao em biết ngoài kia
đang thập thò choài theo vòng tuông tả
bánh xe thời gian cộc cằn
lầm lũi xẻ làn đêm?

em có chắc
quán tính sẽ vòng cuộn về một phương
sẽ cuốn quét em ra khỏi dòng nhân thế
và đó không chỉ là một ngữ nghĩa của ngôn từ
mà đã đủ xới cày những lằn rạn băng trong?

em nhìn kia
đây đó vẫn còn vài hạt mềm
hồn nhiên bơn lỡn
nhưng thôi em cứ lên đường
bao óng ả
anh giữ lại ngày sau


Nguyễn Thương Việt