gửi


gửi đi chút tuổi hoen rêu
tháng năm đỗ lại một chiều lắng trong
dỗ ru hạt cát xa dòng
gục đầu bên ngọn cỏ lung lay vờn

gửi từ tiếng khóc nguồn cơn
đôi hàng di cảo sớm sờn nét trinh
mực phai xin thắm chữ tình
dù men hoang tưởng nối thinh không dài

gửi thêm heo hắt hình hài
vào trong quanh quẩn loay hoay kiếp người
mặt trời hái mãi không rơi
chùng tay, chân đã lún bời ngời sâu

gửi theo dòng nước qua cầu...


Nguyễn Thương Việt