nhật ký làm người 2



ngày xưa con hỏi
một trăm năm nữa thế giới này rồi sẽ ra sao
và một ngàn năm
một triệu năm nữa?
đôi mắt con hồn nhiên trông đợi
tuổi thơ trong trắng xứng đáng nhận những món quà
vừa xinh đẹp và vừa trung thực
nên cha đã ôm con vào lòng
lặng im không nói

hôm nay con đã tự có câu trả lời
một món quà bất ngờ
thật xinh đẹp và trung thực của tuổi hai mươi
mà cha không còn xứng đáng nhận lấy
trong cái tuổi của những dửng dưng
những thỏa hiệp, lấp liếm với đầy đủ biện minh
nên cha đã ôm con vào lòng
lặng im không nói

cảm ơn con
về những thứ cha đã học được
trong những lúc ôm con vào lòng
và lặng im không nói


Nguyễn Thương Việt