Chờ em


giăng buổi chiều trên ngọn mùa thu
tôi chờ em đến
như đã đến bao lần
lụa là
dìu dặt nét băng trong

em choàng sương làm dáng
mang tinh khôi vấy vài giọt thời gian
đây đó
chỉ còn dăm cọng tình héo mọn
chập chờn
ẩn hiện
buổi chiều cũng tần ngần
dường như
đang khẽ cuốn lại mùa thu

em bước ra từ thanh khiết
chút le lói hanh vàng chợt lầm lũi quay đi
từng mảnh đời con
giòn khô
vỡ vụn
tiếng xạc xào
chỉ còn trong niệm tưởng chia ly

buổi chiều
đã cuốn trọn mùa thu
tôi vẫn chờ em đến
mùa đông
ôi mùa đông


Nguyễn Thương Việt