có hay không ngày ấy của một lần


bên này 
hoa và bóng
những dự chấn
giữa lòng đêm

 
bên dưới 
cội nguồn lặng lờ dịch chuyển
những mấu chốt lơn dần
từng điểm tựa thay nhau trượt đổ
hàng loạt gạch nối bỗng bung toạc, gẫy ngang

 

bên trong
những xác tín bắt đầu sụp nhào
từng góc nhìn nghiêng ngả, lồng thắt vào nhau

 
bên trên 
dăm niềm vui bỏ dở chợt trồi thụp
chồng lấp cùng vài thứ xót đau lại vỡ tóe vung

 

bên ngoài
cái-bây-giờ cũng chao đảo
ngã sấp ngửa giữa những cái-đã-qua
đan nhau thành những cái-cuối-cùng, cạnh những cái-đầu-tiên

 
bên kia 
hoa và bóng
những dư chấn
giữa lòng đêm


Nguyễn Thương Việt

Niagara


Em thác ghềnh sóng vỗ
Mang theo trọn chân trời
Theo ta vào vực thẳm
Theo ta vào chơi vơi

Em trinh nguyên giọt trắng
Quyện từng góc hồn sâu
Ru ta quên đời trước
Ru ta quên ngày sau


Nguyễn Thương Việt

Thị


Ta phải làm gì
Để em chỉ còn mang chữ Thị trong tên
Vẫn ngọt ngào trái cấm
Giữa chừng này những thân quen

Xin em hãy trở về một loài hoa
Vừa khi nào mới nở
Tần ngần
Nín khẽ
Trong vây bủa của những giọt mưa

Cái bẽn lẽn của em là món quà vô giá
Có thể em sẽ thầm trao
Có thể ta không bao giờ nhận
Có thể chỉ dành cho những hạt nước hồn nhiên lăn tròn trên môi trên ngực
Trên ngà ngọc duyên hoa

Xin em đừng tự đuổi mình về hư ảo
Của những rạch ròi
Chi ly bao điều hoang tưởng
Em đâu đã là cánh hoa khô
Ép trên một trang nào trong kinh điển
Ta cũng không là quân cờ
Chỉ biết chụm chân trên những lằn ranh phân định

Có những giải bày còn nghiêm khắc hơn bao nhiêu hình phạt
Lẽ nào ta trót vướng chung thân
Lẽ nào em đành lòng tuyên án
Lẽ nào những thứ trắng đen đã in hằn lên mặt đất
Hóa nứt nẻ buồn câm

Xin em đừng đẩy ta sâu vào
Những chập chùng lời lẽ
Để chỉ còn nghe dáng chiều
Buông tiếng thất thanh

Ta phải làm gì
Để em chỉ giữ lại cái vô ngôn của đôi lần hạnh ngộ
Và thấy mình
Là chữ Thị trong tên


Nguyễn Thương Việt

gửi


gửi đi chút tuổi hoen rêu
tháng năm đỗ lại một chiều lắng trong
dỗ ru hạt cát xa dòng
gục đầu bên ngọn cỏ lung lay vờn

gửi từ tiếng khóc nguồn cơn
đôi hàng di cảo sớm sờn nét trinh
mực phai xin thắm chữ tình
dù men hoang tưởng nối thinh không dài

gửi thêm heo hắt hình hài
vào trong quanh quẩn loay hoay kiếp người
mặt trời hái mãi không rơi
chùng tay, chân đã lún bời ngời sâu

gửi theo dòng nước qua cầu...


Nguyễn Thương Việt

một lần cuối


vài hạt mềm lơn bơn
quàng lưng triền tối
em đã đi sao mà phải nhọc nhằn trăn trối
hóng hắt làn hơi?
 
có thật em phải ra đi
khi tê tái đã không còn thẩm thấu?
cả những gì tưởng như đã đậm đặc bão hòa
vẫn vừa còn
phối ngẫu cùng nhau

sao em biết ngoài kia
đang thập thò choài theo vòng tuông tả
bánh xe thời gian cộc cằn
lầm lũi xẻ làn đêm?

em có chắc
quán tính sẽ vòng cuộn về một phương
sẽ cuốn quét em ra khỏi dòng nhân thế
và đó không chỉ là một ngữ nghĩa của ngôn từ
mà đã đủ xới cày những lằn rạn băng trong?

em nhìn kia
đây đó vẫn còn vài hạt mềm
hồn nhiên bơn lỡn
nhưng thôi em cứ lên đường
bao óng ả
anh giữ lại ngày sau


Nguyễn Thương Việt

dự cảm của một sớm mai


chớm lạnh đầu đông
xen giữa lời gió rít
tiếng vọng về từ ngày mai
dư âm của một vài điều chưa xảy đến

buổi sáng chưa tròn
vội lõm trong khung miền nhớ
đôi thứ sắp mất vẫn dan díu cùng những gì dang dở
cuộc chơi vô hình bất chợt lổ loang

trước khi rỗng không sẽ phủ đầy
xin gói lại chút tạ từ
làm dấu
về sau


Nguyễn Thương Việt
Ludwigsburg 12/2011

nhật ký làm người 2



ngày xưa con hỏi
một trăm năm nữa thế giới này rồi sẽ ra sao
và một ngàn năm
một triệu năm nữa?
đôi mắt con hồn nhiên trông đợi
tuổi thơ trong trắng xứng đáng nhận những món quà
vừa xinh đẹp và vừa trung thực
nên cha đã ôm con vào lòng
lặng im không nói

hôm nay con đã tự có câu trả lời
một món quà bất ngờ
thật xinh đẹp và trung thực của tuổi hai mươi
mà cha không còn xứng đáng nhận lấy
trong cái tuổi của những dửng dưng
những thỏa hiệp, lấp liếm với đầy đủ biện minh
nên cha đã ôm con vào lòng
lặng im không nói

cảm ơn con
về những thứ cha đã học được
trong những lúc ôm con vào lòng
và lặng im không nói


Nguyễn Thương Việt

trái mùa


em hỏi vì sao trái mùa?
chắc em không nói về mưa
vì nơi này mưa suốt đâu kể tháng năm
mưa bào mòn tâm thệ sơn khê, mưa khoét đục đôi hòn phụ tử, mưa ngập ngụa những lời cửa miệng, mưa khỏa lấp tiếng vọng nghĩa nhân

em hỏi vì sao trái mùa?
chắc em cũng không nói về nắng
vì ở đây nắng đến rồi đi không một lời báo trước
nắng lồng lộng trên lưng còng lam lũ, nắng chói chang phai nhạt dáng vọng phu, nắng hùng hục đưa lửa lòng đăng vị, nắng ngật ngầy khinh bạc nét hoang sơ

em hỏi vì sao trái mùa?
chắc em chỉ muốn nói về vị mặn
trên môi
cùng lúc với những đắng, cay, chua, chát trong lòng
của tôi và của em


Nguyễn Thương Việt

không chỉ một lần bắt gặp chính mình


mặc lũ vượn nhún nhảy hét hò
tôi ngoảnh mặt
mặc đám ốc ì ọt nhớp nhơ
tôi ngoảnh mặt
mặc bầy rắn lổn ngổn phì phò
tôi vẫn ngoảnh mặt

bỏ lại những rác rưởi bụi bặm
tôi quay đi
bỏ lại những hoen rỉ mốc meo
tôi quay đi
bỏ lại những múp mủ nhức nhối
tôi vẫn quay đi

không hề hay
tôi đã ngoảnh mặt
với chính tôi
tôi đã quay đi
bỏ lại chính mình
 

Nguyễn Thương Việt

Này chính tôi


Này giấc mơ đang trôi ngược thời gian
Hãy vớt tôi khỏi dòng hoang tưởng

Này những ngả đường vô thủy vô chung
Hãy dẫn tôi giẫm lại bóng mình

Này lũ chim ríu ran gọi nhau ăn trái chín
Hãy thả tôi nằm giữa cỏ không tên

Này trái tim mang hình khung cửa
Hãy dạy tôi biết dừng lại bên ngoài

Và này em, loài hoa thượng giới
Hãy trả tôi trở về vũng tối của ngày qua 


Nguyễn Thương Việt

Chờ em


giăng buổi chiều trên ngọn mùa thu
tôi chờ em đến
như đã đến bao lần
lụa là
dìu dặt nét băng trong

em choàng sương làm dáng
mang tinh khôi vấy vài giọt thời gian
đây đó
chỉ còn dăm cọng tình héo mọn
chập chờn
ẩn hiện
buổi chiều cũng tần ngần
dường như
đang khẽ cuốn lại mùa thu

em bước ra từ thanh khiết
chút le lói hanh vàng chợt lầm lũi quay đi
từng mảnh đời con
giòn khô
vỡ vụn
tiếng xạc xào
chỉ còn trong niệm tưởng chia ly

buổi chiều
đã cuốn trọn mùa thu
tôi vẫn chờ em đến
mùa đông
ôi mùa đông


Nguyễn Thương Việt

Cho một cuộc đời


Xin đủ cho một cuộc đời 
Chỉ đếm cọng buồn cỏ lơi 
Se se mảnh lòng trong suốt 
Bên nỗi đa mang không rời 

Xin đủ cho một phận người 
Chuỗi ngày sống để cho thôi 
Nhành sông mang hương vào đất 
Lặng lờ dòng nước trôi xuôi 

Xin đủ cho người, cho tôi 
Dõi theo dấu bước xa trời 
Nhen lên trong lòng chút ấm 
Thay nhau đi tiếp giữa đời

Nguyễn Thương Việt
03.01.11
nhớ một người thân vừa đi xa

Võ vàng ngày cuối năm


Cái lạnh làm trương phình giấc ngủ
Giữa buổi sớm Đông mềm
Ru thêm vài cuộc tình
Dù chưa nở
Đã biết tự dỗ dành
Xua đuổi hanh hao

Vẽ thêm mắt lên gương
Nhìn lại chính mình
Dăm món bày biện hiện nguyên hình vô loại
Trong tận cùng 
Chỉ có trái tim 

Bên kia khung cửa 
Nắng tháng chạp còn đang tung tẩy 
Mặc cả với thời gian 
Chưa muốn đặt vội đôi thứ của hôm qua 
Lên bàn nhang khói 

Cái lạnh bắc cầu 
Khai hoang những vùng sâu kín 
Gieo một loài men không tên mang màu nắng hạ 
Ủ từng ngày võ vàng 
Thành vài giọt nồng say 

Đi tiếp 
Lại hết một quãng đường 
Mặt đất vẫn lùa bước chân 
Bờ tường im lìm gom bóng đổ 
Hẳn chúng mong những gì bình dị 
Sẽ còn mãi 
Vẹn nguyên

Nguyễn Thương Việt
23 Tết Nhâm Thìn