Buồn ơi


Có phải em giấu buồn trong mắt
Chờ đêm về lóng lánh vần thơ
Ươm ngày lên tan màu hiu hắt
Trả lại bờ cỏ mượt xanh mơ?

Có phải anh gửi buồn tiếng nhạc
Ngân lời ca quấn lấy chân trời
Mang chút lòng phủ đầu sóng bạc
Dạt trôi cùng âu yếm lên khơi?

Có phải ta giăng buồn hai bến
Chỉ vòng tay không với đến người
Chờ dòng đời quay xa cuốn quyện
Chờ một lần tình sẽ lên ngôi?

Nguyễn Thương Việt

Sau khung cửa

Nhớ về B.
Có ai hay
Ở đàng sau khung cửa
Trong bỗng chốc chỉ còn trống trải, trơ vơ
Tất cả lắng sâu, thăm thẳm, nhạt mờ
Đã trở về màu nguyên trinh trang giấy trắng

Có ai ngờ
Từ một bên trời rực nắng
Chói chang những vội vã, rộn ràng
Vòng tay đang miệt mài dang rộng, cưu mang
Trong một lúc rã rời buông thõng
Còn lại chỉ là chiếc bóng
Ngả dài
Nhưng không đủ với tới một lần nữa ngày mai

Có ai biết
Những câu chuyện dở dang đã vội hết
Tiếng cười nói còn vang vọng giòn tan
Sân khấu đã sớm kéo màn
Vở tuồng dửng dưng tiếp sang trang mới
Không chờ không đợi
Có ngập ngừng, chỉ thoáng gió Đông se

Có ai nghe
Bên kia cửa một chút gì ngã quị
Khép lại từ đây màu xanh của làn thu thủy
Chỉ lưu lại cho đời
Đôi giọt ấm êm rơi

Nguyễn Thương Việt
03/2008

Bóng hình xưa


Nhớ hôm nào em kiêu sa nón lá
Bàn tay thon vuốt vạt áo bà ba
Hai đứa lặng im nghe ngoài gió lộng
Cây lá nghiêng mình xào xạc thiết tha

Mình đạp xe theo con đường quen thuộc
Đôi bóng song song cây phủ chung tàng
Đưa nhau về lòng mong đừng chóng tới
Lăn bánh quay tròn mẩu chuyện miên man

Nhẹ nắm tay mà thiên thu ngần ngại
Em dịu dàng đưa tiễn hẹn ngày mai
Đêm đã dài sao trăng chưa sớm tắt
Để ngày lên ta sẽ lại chờ ai

Nhớ ngày đó mình trân triu từng phút
Mong thế cuộc đời bằng những nhịp tim
Tuổi mười tám hành trang trong trời rộng
Chỉ mỗi nụ cười trong khóe mắt em

Hoa nở tàn bóng hình xưa vẫn giữ
Cám ơn ai vẫn làm ấm lòng ta
Và gửi nhau thay một lời xin lỗi
Tiếng thổn thức lòng ngày đó chia xa

Nguyễn Thương Việt
2004

Nhớ một mảnh trời


Tháng năm về đem cho tôi nỗi nhớ
Chân bước xa rồi, ôm ấp niềm thương
Chân bước xa mà hoài vọng cuối đường
Còn quê hương tôi đó

Ngày ra đi
Tự hứa lòng sẽ một mai tìm lại
Mảnh trời yêu cùng tất cả ngọt bùi
Của một lần thơ ấu
Có câu ca lời hát
Sưởi ấm lòng bằng tiếng mẹ Việt Nam

Mảnh trời đó tôi ghi trong ký ức
Đất trữ tình dù nếp sống giản đơn
Quê hương của nhiều lắm những thi nhân
Và những anh hùng
Xẻ núi lấp sông
Người góp dựng kẻ trung trinh giữ nước

Mảnh trời của bao nhiêu tình khúc
Những Đồng Tử Tiên Dung
Và Giáng Hương Từ Thức
Với Trương Chi văng vẳng tiếng đàn

Mảnh trời lành
Nhưng mang nhiều khốn khó
Tự ngàn đời trĩu nặng đau thương
Xáo thịt nồi da bao khúc đoạn trường
Xương máu đổ từng gốc cây ngọn cỏ

Nước mắt nhòe ướt từng trang sử
Đất chôn nhau sao không đủ dung tình
Tôi lạc xứ người, anh ở lại điêu linh
Chờ cây hận thù một ngày ngưng trổ

Giờ vẫn xa, đâu mảnh trời thương nhớ
Núi cắt sông chia
Không thấy lối về
Hay chỉ tự lòng mình ngăn trở
Vì trái đất vẫn tròn từ thuở tôi đi

Nguyễn Thương Việt
11/1989

Lời em


Em kể tôi trời Thu rất đẹp
Em kể tôi tiếng Hạ ngoài sân
Em kể tôi Đông về giá rét
Em cho tôi rạo rực mùa Xuân

Nguyễn Thương Việt
03/2007

Là một dòng sông


Tôi xin là một dòng sông nhỏ
Nước từ nguồn chỉ một luồng trôi
Để đời thôi quanh co vạn nẻo
Cuộn mau thành con sóng ra khơi

Ngừng chi bến tơ duyên bèo bọt
Rồi ân tình vỡ vụn xa bay
Chiếc lá ven bờ yên giấc ngủ
Một chiếc theo làn nước cuốn xoay

Tiếng nói cười đã thành đá sỏi
Giữ cõi lòng lắng tận đáy sâu
Đời cho mưa hạt chìm hạt nổi
Những giọt sầu nồng mặn thấm mau

Lặng lờ bóng nước soi ngày tháng
Sáng ngắm mây trời, tối hôn sương
Thu đi Đông về bao hạnh ngộ
Nhẹ nhàng lòng trải khắp muôn phương

Sóng lăn tăn vỗ bờ cỏ ướt
Đợi nắng về phơi ấm giọt thơ
Chút hồn mềm gửi theo bọt nước
Trôi ngược giòng tìm lại ước mơ

Nguyễn Thương Việt

Còn mắt ướt...


Anh xa quê hương
Một buổi chiều vàng nhạt nắng
Tiếng gà trưa gợi nhớ gợi thương
Về những ngày êm đềm quê mẹ

Mắt hiền hòa như loài chim nhỏ bé
Em nói nhỏ cùng anh
Đơn sơ nhưng gói trọn lòng mình
Như đá ngàn thì thầm li biệt
Suối lặng long lanh

Anh xa quê hương
Để lần này xuân về nơi viễn xứ
Lòng chợt bồi hồi đầy ắp vấn vương
Gió phương nao thổi về hiu hắt
Gió có buồn
Như cô lữ phong sương?

Giờ đứng đây anh quay về kỷ niệm
Của ngày xưa bướm dệt hoa thêu
Có ngọt bùi thuở vừa chớm tình yêu
Có những vòm cây chỉ che vừa hai bóng
Và những con đường
Một thoáng bỗng mênh mông

Mình xa nhau mới hai mùa mưa nắng
Anh đếm từng ngày mà ngỡ đã thiên thu
Xuân thứ nhất sao nghe lòng se thắt
Xuân cuối cùng tình có cũ xưa?

Hôm nay giao thừa
Trên đất triền hoang vắng
Không bóng hình thân
Đâu tiếng pháo giòn
Hoa đã nở nhưng nhạt màu trong nắng
Đây đó đông người anh chỉ thấy cô đơn

Ngày đầu năm thật buồn
Anh sẽ dành nhớ về quê cũ
Nhớ đến em cô gái nhỏ anh thương
Và đến khắp bạn bè phiêu bạt...

Ừ, hạnh phúc của bây giờ bé nhỏ giản đơn
Là được nhớ hoài
Về ngày xưa đất mẹ
Và thấy mình
Còn mắt ướt rưng rưng

Nguyễn Thương Việt
Xuân Tân Dậu 1982

Phương đó quê mình


Trên cầu sông Rhein lạnh buốt
Anh kể em nghe
Về dòng Cửu Long nước ngọt
Có câu hò điệu ru thánh thót
Chuyến đò quê men lối bóng dừa
Quê hương anh đó, có tự ngàn xưa
Cũng nắng vàng mây chở lang thang
Cũng vuông cỏ xanh theo ngày tháng
Có ngày qua rất ngắn
Có ngày buồn như thế kỷ lê thê
Những hàng me giăng lối đi về
Như biết khóc - gục đầu ôm con phố nhỏ

Ừ, quê hương anh đó
Nhà vôi ngói đỏ hay nhà lá mái tranh
Nghèo nàn trong lũy tre xanh
Củ khoai hạt lúa
Từng mẩu đường nhiều khi chia nửa
Nhưng gáo nước đầu mùa từ lu đất vẫn ngon
Từ nho nhỏ lối mòn
Đã thấy in dấu chân trần khắc khổ
Một nắng hai sương lưng còng lam lũ
Mà trong từng hơi thở
Vẫn biết hát ca dao
Vẫn ngọt ngào
Buổi trưa hè câu ru kẽo kẹt...

Đẹp lắm quê anh
Những buổi chiều về nắng tắt
Cọng cỏ may vào giấc ngủ mệt nhoài
Luống trâu cày bên những hố bom giây
Hồn nhiên vô tội
Như khi trăng tròn vang lời trăn trối
Như lúc khóc chào đời thiếu ánh bình minh

- Ừ, phương đó quê anh
Cho một lần được cùng em nói
Phương đó quê mình...

Việt Nam buồn và xa vời vợi
Đất hiền hòa chỉ có nắng mưa
Nơi chim én không biết sợ sang mùa
Mà con người phải xa quê bỏ xứ
Mà con người phải bỏ xứ xa quê...

Nguyễn Thương Việt
1984

Thằn lằn không ngủ về đêm


Trời khuya nghe gió đàn gió hát
Đón sương về gieo lạnh suốt đêm
Tao ngáp dài, mày nhịp tay đập muỗi
Đèn vẫn hắt hiu chưa sáng mặt hai thằng

Gà gáy canh đầu nghe buồn man mác
Ngước mắt nhìn nhau rồi lại cúi đầu
Nói gì? Tao với mày vẫn biết
Cúi đầu, mình giấu vội niềm đau

Mình ngồi với nhau còn ba canh nữa
Tao lắng nghe mày, mày lắng nghe tao
Nghe hơi thở, nghe tiếng gì trong ngực
Miên man như sóng bể ngút ngàn

Thằn lằn về đêm sao mày không ngủ
Hay thế giới hai chiều đã mất thời gian
Tường vôi áo trắng bạc màu bụi đất
Bóng hai thằng cũng nét rõ nét lu

Đêm hôm nay là đêm mình còn lại
Sao không có gì để nhớ để quên
Để đừng nghe tiếng gió gào xa lắm
Mình chỉ nhìn nhau rồi lại cúi đầu...

Nguyễn Thương Việt
1980
(cám ơn những trang lưu bút thân thương cuối đời học sinh)

Ước ao


Sao ta không là làn gió
Xoay quẩn quanh trước hiên nhà
Sao ta không hóa thân thành loài dây leo nho nhỏ
Quấn quýt trên tường trông vời một dáng vào ra

Sao ta không là hạt bụi
Bay bay theo gót bước qua thềm
Sao ta không chìm tan trong bóng tối
Từng đêm trải về ru giấc ngủ bình yên

Sao ta không chảy ra sợi mềm lưới nhện
Giăng chút tình riêng óng ánh góc phòng
Sao ta không rã mình trong veo giữa vuông cửa kiếng
Đón trăng thề lấp lánh đợi mong...

Sao vẫn chỉ là ta đứng ngoài xa vời vợi
Chỉ cuộn vào thơ đôi khúc tơ lòng
Sao vẫn chỉ là ta trông theo vòi või
Ước ao rồi chỉ gửi thinh không

Nguyễn Thương Việt