Đo thời gian
Người ta đo thời gian
Bằng bánh xe răng quay vòng trọn kiếp
Bằng con lắc đu đưa gõ nhịp
Bằng cát mịn đuổi nhau trôi, vơi cạn đong đầy
Bằng bóng nắng ngọn cây
Bằng con nước xuống lên, vầng trăng tròn khuyết
Bằng giai điệu thiên nhiên trong tận cùng vật chất
Bằng nguyên tử rã tan, bằng ngọn nến cháy tàn
Đo tháng năm nối dài thiên niên kỷ
Đo từng giờ, từng giây phút mỏi mòn xoay
Người ta đo thời gian
Cũng bằng những nếp nhăn trên trán
Bằng mái đầu sương, bằng làn hương vờn thoảng
Bằng những kỷ niệm mỗi mỗi xa bay
Bằng nhịp tim thổi lồng ngực căng đầy
Bằng thổn thức với đêm dài đợi sáng
Bằng chai sạn trên tay và trong tâm khảm
Bằng nguồn lệ cạn khô, ánh mắt mờ nhòa
Đo từng giọt đời, ngọt đắng nồng cay
Đo khoảnh khắc, đo bụi đường trải dày chân bước
Người ta đo thời gian
Bằng những thứ đã qua, đã thành, đã mất...
Nguyễn Thương Việt