Từng ngày...


Em có biết không
Có những tấm lòng không thay áo mới
Giữa thu vàng vẫn một màu ngát xanh mong đợi
Còn giữ hoài từ buổi vừa xuân
Những câu nói thật gần
Vẫn ngân trong chiều rỗng tuênh trống vắng

Em có biết không
Trong sâu cùng chút hồn bé nhỏ
Là chập chùng sóng cả tự vùi lấp ước ao
Cái nín lặng không màu
Ngập tràn xua đi một đôi lời ngàn lần chưa ngỏ

Em có biết không
Hình như cả không gian đang lất lây trong ảm đạm
Và thời gian cũng tắt dần, kiệt cạn
Nhỏ giọt lên từng ngày
Từng ngày
Khắc tên người rồi chắp cánh xa bay

Em có biết không
Có những con đường sẽ hoen rêu từ mai này một bóng
Khói thuốc hôm nào còn tô hồng bờ mộng
Sẽ lắng xuống lụi tàn
Cay thêm mắt đời hoang

Nguyễn Thương Việt

Những mảng lòng


Những giây lát sẽ rơi mau vào quên lãng
Những nụ xuân vội nở chóng tàn
Những chói lọi huy hoàng
Thoáng bừng lên rồi vụt tắt
Những hạnh phúc dù rất đơn sơ vụn vặt
Cũng sẽ một lần tan biến trên tay

Những nỗi đau cả thế hệ không người chia sẻ
Những vết hằn trong tâm khảm không tên
Những lối mòn chênh vênh
Độc hành chùn chân bước
Những ngọn sóng thần vùi con tim xuống vực
Biền biệt bóng người

Những thân thương chưa một lần vừa tay với
Những ân cần trong ánh mắt bờ môi
Chưa đáp trả một lời
Những cánh diều vút cao vẫn chờ vẫy gọi
Những ánh đèn khuya le lói
Mang ấm cúng về
Trông vời một thoáng hương quê

Những mảng lòng vỡ thành muôn mảnh
Gieo khắp trời
Rụng xuống muôn nơi

Nguyễn Thương Việt

Vụng về đứng giữa cuộc chơi


Ta phàm tục vì quen đời trâng tráo
Ngửa cổ đớp nhanh cọng nắng trái mùa
Chút bóng bên đường nhoài lưng ghé trọ
Dựa đất nồng trông giun dế mây mưa

Ta vô tình như lòng người trơ trẽn
Câu nói đầu hôm tan mất trong chiều
Nửa hồn ướt mưa, nửa kia cháy rực
Mê đắm nhiều, vừa thoáng đã rong rêu

Ta ngỡ ngàng trong vở tuồng kệch cỡm
Lọng khọng áo xiêm vẫn lấm chân bùn
Lời đẩy đưa không tròn môi ngọng nghịu
Khúc chân tình chìm lấp dưới phấn son

Ta bất tài giữa trần gian toan tính
Sớm tối loay hoay dăm miếng qua ngày
Buổi chợ đời lặng ngồi xem thế sự
Ai khóc, ai cười, ai tỉnh, ai say

Ta ương gàn nên còn mất không hay...

Nguyễn Thương Việt