Vàng thu


Vàng về với nắng đầu thu
Vàng in cuốn lá thêm màu vấn vương
Vàng dâng trong mắt huyền thương
Vàng mơn suối tóc cài hương điểm tình

Vàng theo chân bước lênh đênh
Vàng pha nỗi nhớ gợi hình bóng xưa
Vàng buồn trời cũng ướt mưa
Vàng ươm mây phủ đời mơ rụng dần

Nguyễn Thương Việt

Thuở làm thơ


Có một thuở tôi làm thơ để lớn
Ôm trong hồn làn hơi ấm phù sa
Một tiếng à ơi đủ ru ngày chín ngọt
Yêu thương lên đầy màu nắng sạm da

Có một thuở tôi làm thơ để nhớ
Tuổi học trò với bom đạn rền vang
Giòng máu chảy chỉ phân lằn thắng bại
Đất hiền hòa phải cùng khắp lệ chan

Có một thuở tôi làm thơ để học
Đứng làm người trong ngày tháng nhiễu nhương
Câu nghĩa tình, lòng bao dung, khoan thứ
Xin chút mặt trời về sưởi bớt tang thương

Có một thuở tôi làm thơ để khóc
Phận lạc loài xa lắm mẹ hiền ơi
Vòi või trông ra mênh mông biển rộng
Đâu đó bến bờ sao hun hút mù khơi

Và một thuở tôi làm thơ để nói
Chút ân tình từ sâu thẳm trong tôi
Buổi hoàng hôn tìm lại trời thân ái
Cho mảnh hồn về lặng lẽ êm trôi

Nguyễn Thương Việt

Tìm nhớ phố xa


Gửi lại dấu chân trong lòng Hà Nội
Cho lần đầu về gợi nhớ lần sau
Bước ngô nghê trôi lạc loài phố cổ
Người đâu rồi, ngách ngõ mãi tìm nhau

Ngày đến đây đã không còn hoa sữa
Bao ngạt ngào cùng lặng lẽ nhớ mong
Mặt hồ phẳng còn vương màu sóng gợn
In dáng tần ngần soi bóng chờ trông

Buổi tinh mơ hàng cây xòe tán rộng
Tim tím bằng lăng phủ ấm đầu ngày
Hoa nở muộn hay thương người yêu muộn
Liêu xiêu vỉa hè bỗng nhòe nhạt mắt cay

Phố chưa quen đã rộng vòng thân ái
Nắng chiều hè mang khao khát bờ môi
Tấp nập người qua vẫn dõi tìm một bóng
Đêm xuống kinh kỳ thiêm thiếp đơn côi

Thoảng qua nhanh chút ân tình xa lạ
Giọt chia tay là mưa ướt tâm hồn
Mai người về, xin phố xa nhắn lại
Đến một lần chỉ để nhớ nhau hơn

Nguyễn Thương Việt

Mơ hoa


Em là màu nắng ngàn xưa
Đến với anh từ một tiền thân xa vợi
Để những khi tâm hồn quị mỏi
Anh gục xuống yên bình
    trong vùng sáng là em

Bước chân em bên thềm
Dẫn anh vào Đào Nguyên lạc lối
Hư huyền là đây, là hoa đồng cỏ nội
Là em trong chiều
    gót nhỏ nát lòng anh

Em là cánh mộng trên cành
Nở rực trong anh một trời tội lỗi
Hẹn những kiếp sau sẽ một lần sám hối
Anh bây giờ
    chỉ mong cùng
        gió mởn hương thanh

Nguyễn Thương Việt

Vẫn biết


Đời bảo tôi ngu ngơ
Tôi chỉ biết cười thay lời xin lỗi
Và xin trọn kiếp được như loài thú dại
Thanh thản trong trời bay lượn rong chơi

Người nói tôi ngây thơ
Tôi cúi đầu cám ơn lời khen tặng
Rồi quay về với hoa hiền trong nắng
Cánh nhung mềm bên gai sắc cành xương

Em nghĩ tôi mộng mơ
Tôi vẫn lặng yên chờ ngày mang ảo vọng
Sẽ quyện men tình tô đầy hai bóng
Thêm một lần về biêng biếc vầng mây

Nguyễn Thương Việt

Chờ ngày cổ xưa


Ta đi qua đời nhau
Chỉ một lần rất vội
Thi thoảng một lời trao
Ngại ngùng như tiếc nuối

Ta ngẩn ngơ hồn Cuội
Mơ theo dáng Hằng Nga
Mạch đời nhịp rất khẽ
Như gần mà vẫn xa

Màu trời dâng thật nhẹ
Ta say những chiều mưa
Ngất ngây từng sớm nắng
Cõi lòng mây gió đưa

Tầm tay mà vạn dặm
Ta chỉ với trong hồn
Gọi thầm vùng bão nổi
Gửi qua miền trắng trong

Ta dưới trời mênh mông
Lại ru đời cát bụi
Ngủ bên làn hương khói
Chờ cho ngày cổ xưa

Nguyễn Thương Việt