Tự thoại


- Ta chờ em trong từng nốt lặng
Rải trên đàn cung bậc điêu linh
Tay em mềm hồn ta sám hối
Ngân tận cổng trời buổi tái sinh

Vỗ về ta bên dòng cuồng loạn
Người khoan dung, mặt đất ngoan hiền
Bài hát từ góc gai đá nhọn
Êm ả trườn theo giấc ngủ yên

Đàng sau của những lời vô nghĩa
Nở một tấm lòng đã rỗng không
Vài khoảnh khắc tìm nơi trú ngụ
Giữa tiếng ve trưa bỗng ngại ngùng

- Ta chờ em buồn dâng tĩnh vật
Bóng không màu thoát kiếp nhạt phai
Ta tan rửa giữa lòng đêm lạnh
Chảy theo hình hài em đó đây

Cõi vô ngôn phơi bày giả thật
Lòng hồn nhiên lật úp thời gian
Đã hay chưa thay nhau đổi chỗ
Đồng lõa một lần cuộc truy hoan

Ngày lại lên không cần nguyên cớ
Vẫn nắng vô thường múa bình minh
Còn chút ta chưa về quy ẩn
Tản mác rơi đều mỗi nhịp kinh

Nguyễn Thương Việt

Bụi đá


Những khi ta không đi cùng chiều với thời gian
Nhẩn nha bên vài ốc đảo của những từ tốn, vỗ về
Ngắm thủy triều sững lại thâm quầng mắt biển
Nghe côn trùng biến tấu điệu nguyên sinh
Ta cuộn mình trong khe trũng
Ngâm cái tôi tiều tụy giữa vũng lầy là sa mạc hôm qua
Ta chợt thương chợt nhớ
Chợt muốn ôm chầm những viên sỏi còn mang dáng vọng phu
Và thấy con đường về phía bên kia của tất cả
Hiện ẩn thênh thang giữa chiếc lá phủ sương

Những khi ta trở lại từ những vùng chưa tới
Trồi sụp đất trời cất tiếng hát đầy ắp thân quen
Triệu năm tiến hóa chỉ làm con người nhiều thêm thắc thoải
Không còn khóc cười cùng hoa cỏ giữa khuya

Những khi ta muốn vươn vai bay cùng hạt bụi
Vũ trụ bỗng ngậm ngùi hóa thạch hồn ta

Nguyễn Thương Việt

Chiếc hộp mùa Đông


Cầm lấy đi em
Chiếc hộp nhỏ mùa Đông
Anh còn giữ lại
Một vài thứ tấp dạt hai bên bờ ngày tháng

Đây cái ngoảnh mặt ân cần
Dù đã nửa đời người
Và chắc sẽ lâu hơn thế nữa
Vẫn là giọt mặn
Chưa chìm dưới lãng quên

Đây câu cám ơn sỉ nhục
Vừa nhặt phải đã vung vảy khắp hồn
Lan nhanh từng mảng
Chảy dài
Lấm loang

Đây lời nói dối chân tình
Đã một lần
Dìm tan ngọn sóng thần nghi hoặc
Vá vết thương lòng hun hút đại dương

Đây điều linh cảm sắp đặt
Bao ngày ngoi ngóp
Trồi thụp
Giữa những bờ tường gượng gạo
Sau lần vỏ đục trong

Đây vài tiếng nấc ngạo nghễ
Xước vào màn đêm vệt thâm thao thức
Khơi dòng chảy
Rạo rực máu hồng

Đây cái thở dài đỏm đáng
Hái bẽ bàng
Để chỉ rơi rụng không hình hài
Vùi câm bất động
Chờ một lúc nào lại được gắn lên môi

Đây nỗi buồn đầy toan tính
Trần trụi trong lớp áo nghĩa nhân
Cùng những bóng ma của được thua còn mất
Chực vồ lấy con tin

Đây tia mắt cười tuyệt vọng
Kỷ niệm cuối cùng
Rồi cũng quày quả xoay đi
Theo xương da thịt rã thành tro bụi
Cuộn giữa lòng phù sa

Cầm lấy đi em
Những thứ anh lượm lặt làm quà
Trong chiếc hộp nhỏ
Chỉ dành đựng mùa Đông

Nguyễn Thương Việt