Đâu những mặt trời


Tôi đến từ một góc xa vũ trụ
Từ một hành tinh
Xoay quanh nhiều mặt trời một lúc

Tôi quen đón sớm mai giữa trưa và trong chiều
Như đã quen bóng mình
Đổ dài trải ngắn
Tủa về nhiều phương

Tôi nhớ màu đêm
Khiêm cung nhạt xám
Chỉ đôi canh xen lẫn ánh ngày
Vẫn dậy sương đắp mềm tâm tưởng
Gầy ngọt men quên

Tôi xa lạ với những trắng đen của nơi này
Những phân ranh, đối cực
Chói lọi, tối tăm
Đều làm tôi mù lòa chết lịm

Tôi không biết đo giờ theo vệt nắng
Và lạc lỏng với vỏn vẹn bốn mùa
Những con trăng
Tròn dăm lần trong tháng
Vẫn rọi về từ nhiều góc hồn tôi...

Tôi ở đây
Mà nhớ lắm những mặt trời
Một thời tôi đã xoay quanh

Nguyễn Thương Việt