Hoang tưởng


Ta thấy em
Mặt trời đêm hừng hực lửa
Thiêu khối u hoài bỏng rát giữa vòm tim
Ta thấy em
Rực chói môi mềm
Hồn ta quánh đặc chực trào tuôn vượt cạn
Ta thấy em
Triều dâng ngàn ý tưởng
Trải cuộc hành trình vừa đủ trọn vần thơ
Ta thấy em
Bước trên những bến bờ
Dẫn ta đi giữa triền mơ và đen sâu miệng hố
Ta thấy em
Cùng ta ngồi bên nấm mộ
Đón giọt mưa hồng về xanh cỏ một thoáng hắt hiu
Ta thấy em
Áo đỏ trong chiều...

Nguyễn Thương Việt

Ngưỡng buồn


Ta biết làm gì với hôm nay
Khi con tim vì không đâu mà một lần rươm rướm
Đôi chim sau vườn chỉ chờn vờn trong tâm tưởng
Hay chỉ ngừng tíu tít giữa bụi hồng gai?

Ta còn lại gì ở quanh đây
Khi mặt trời trong một chốc đầy nám thâm loang lổ
Mỗi bước chân lại chạm từng hang ổ
Xóc lên nhịp giằn run rẩy hai vai?

Ta sẽ chờ gì ở ngày mai
Khi trí nhớ đã gạn lọc và thăng hoa kỷ niệm
Môi điểm hồng trọn thác nguồn quyến luyến
Cả cuộc đời rồi sẽ hóa thiên thai?

Nguyễn Thương Việt

Giông, tôi và em


Mây đậm đặc trào dâng, ùng ùng sôi sục trong nồi trời lật úp, đổ xô nuốt chửng vài cọng nắng còn lây la khật khưỡng rồi chập chùng giăng kín một vùng tối sẫm, bủa vây từng nóc nhà, ngọn cây, cuồn cuộn quấn tròn
tôi và em

Gió tràn trên mặt lộ, đến từ bìa rừng, len qua góc phố, rần rật nhào lộn trong nửa chừng không trung, ào ạt thổi thốc cao từng đợt bụi là hào quang chợt bừng lên của đất, xoáy vòng quanh bờ tường, cột điện, quay cuồng bên
tôi và em

Mưa rơi, từ những hạt ban đầu phất phơ thưa thớt, mỗi lúc một dày đặc, hợp thành những cột nước khi mảnh khi tròn nhịp nhàng đổ xuống, bắn lên hình trăm ngàn vương miện nho nhỏ trong vắt chợt hiện rồi tan, ngập tràn cỏ lá, rong rêu, bao trùm lấy
tôi và em

Giông ập đến bốn bề, ở giữa vẫn còn
tôi và em

Nguyễn Thương Việt