Haiku Ngày vắng



Ngày giữa Đông
Chân trời le lói nắng
Hạt bụi tròn bay bay

*

Gian phòng vắng
Điện thoại bàn reo gọi
Giọng nói thật gần

*

Bên hành lang
Tiếng chân qua
Khung cửa không người

*

Trang giấy tinh khôi
Nét chữ ngập ngừng
Lời dở dang


Nguyễn Thương Việt

Đời quên


Ngậm ngùi đôi chân bước vội
Vỉa hè khóc nhớ hàng rong
Gánh gồng chưa lần than mỏi
Xót đời ruồng rẩy lưng cong

Chắt chiu bàn con, ghế đẩu
Cột đèn dựa ấm cà phê
Nhìn quanh, âu lo gượng giấu
Tủi phần xua đuổi bước lê

Cộc cạch chở đời vô hẻm
Dăm ngàn một cuốc mồ hôi
Túi cơm đâu chê hèn kém
Xe tàn lê lết nổi trôi

Lời rao chết dần sau ngõ
Phố phường mát sạch, đắng cay
Đời nghèo bó thân trong rọ
Chìm dần nào có ai hay

Nguyễn Thương Việt

Lòng thơ


Sao thơ anh khô gầy ngày nắng hạn
Từng con chữ trần trụi xác xơ
Chỉ thoi thóp vật vờ
Lạc lõng trong đêm thở dài theo tiếng nấc?

Đây em tặng anh câu hát
Còn đọng êm đềm từ một giấc mơ ngoan
Anh hãy đan vần
Ươm cho lời xanh thêm màu gió thoảng

Những buổi chiều nhẹ rơi yên ắng
Em sẽ thu về kết lại một tấu khúc yến oanh
Hòa với tiếng lòng anh
Mang rộn ràng vào tình tự đời kia đang hé nụ

Và em sẽ gửi trọn dấu yêu ngày cũ
Trải bước đường dẫn anh về thoáng mơ ước xa xăm
Có dế nỉ non uống ánh trăng rằm
Có những tâm hồn thiết tha ngân cao lên vầng sáng

Và trong ngày thanh thản
Em lại ấm lòng trên mỗi nhịp thơ anh

Nguyễn Thương Việt

Gửi lại ngày qua


Thôi cũng tàn, cổng thời gian lại khép
Năm mới đã về giữa trinh bạch đêm Đông
Chúc gì? Ta, người, trong đất trời bé nhỏ
Cứ mãi cuộc chơi với trọn tấm lòng

Khoan cụng ly, hãy giã từ năm cũ
Tay nắm bàn tay ru giấc mơ tàn
Cảm ơn đời đã gửi trao huyền diệu
Cảm ơn người khơi chút lửa đồi hoang

Thôi hết rồi, xin chào nhau lần cuối
Bóng ngậm ngùi tô thêm sắc pháo hoa
Ta trở về bên tiệc vui mừng đón
Năm mới gọi chờ, sao chưa mở lòng ra?

Nguyễn Thương Việt