Rồi đây


Thôi em về anh nhé
Tất cả chỉ vậy thôi
Đôi tháng ngày tròn lẻ
Có đầy rồi cũng vơi

Từ nay về bến cũ
Trở lại đời mỗi bên
Một nỗi buồn đã đủ
Em nhận về cho em

Bao ân cần anh gửi
Ấm áp một quãng đường
Tiếng cười vui, câu nói
Sao êm đềm thân thương

Ta quen nhau một sáng
Rồi thân nhau một chiều
Nhè nhẹ mây nhạt nắng
Trong gió về hiu hiu

Vài niềm vui trao vội
Đôi sớm Xuân, trưa Hè
Mình chung đường dăm buổi
Thu đã vàng, Đông se

Rồi một lần là cuối
Đã đến phút chia tay
Đâu còn gì mong đợi
Buồn cũng chẳng đổi thay

Thôi em về anh nhé
Rồi đây đôi ngã đường
Rồi đây màu quạnh quẽ
Cũng phai dần luyến thương

Nguyễn Thương Việt

Từ đó


Người bước đi một lần rồi tan mất
Khoảng trống bên đời từ đó trổ xanh xao
Chỉ còn tiếng vọng của một lời vội trao qua ánh mắt
Phố bỗng quay lùi, chập choạng, lao đao

Đây đó rồi vơi từng ngày dài nhợt nhạt
Kia dáng bên đường hay tâm tưởng vẫn hoang mơ
Thầm gọi tên vào thinh không như tự nhắc
Gần vẫn rất gần mà xa vẫn rất xa

Canh cánh lòng thiêu thân tìm vầng sáng
Hỏi hoa có màng gai đã xước giọt sương trong
Im vắng đổ về hơn cuồng quay thác loạn
Người tan thật rồi, còn lại chỉ mùa Đông

Nguyễn Thương Việt

Theo cánh thiên nga


Nếu một ngày
Ta tình cờ gặp lại nhau bên phố lạ
Không biết ngoài kia tất cả có sững sờ hóa đá
Quanh khối lửa hồng
Chợt bùng lên từ những mảnh lòng thoi thóp phủ rêu rong?


Nếu một ngày
Ở thật xa bên hai đầu thế giới
Nhìn theo một đôi thiên nga trên mặt hồ lặng lờ trôi nổi
Ta có còn hoài tưởng ngày xưa?
Ngày xưa với những giây lát dù chỉ trải được bốn mùa
Đã đủ nâng chút hồn cằn cỗi
Phiêu bạt bên trời theo cánh trắng vút cao

Nếu một ngày
Vẫn còn nhớ tên nhau
Ta sẽ gọi thầm sau những giấc mơ mãi trồi lên trong ký ức
Và sẽ chờ nghe lời vọng lại từ nơi nào xa khuất
Hay từ rất gần
Âm điệu của lòng cuộn sóng trào dâng

Nếu một ngày
Ta được phép nhiệm màu bay lượn khắp trần gian
Không biết trong khoảng không bao la có còn lưu dấu vết
Để một lần được nối vòng nhật nguyệt
Về bên người
Ta rủ cánh lững lờ trôi

Nguyễn Thương Việt