Chừng như...


Tôi gặp em ngả đường
Chiều tháng năm nắng rỡ
Ngày sắp tàn lại nở
Chim trên đầu xôn xao

Tôi gặp em hôm nào
Giờ đã đầy mong nhớ
Chừng như đời thu nhỏ
Gói tròn trong câu thơ

Tôi gặp em rồi mơ
Vòng tháng ngày quay ngược
Để dành đây dấu bước
Sẽ một lần tìm theo

Tôi gặp em một chiều
Mà chừng như tình yêu...

Nguyễn Thương Việt

Ta vẫn giàu


Ta giàu lắm sao người không biết
Không hỏi xin ta một chút tình?
Đã nửa đời ta đem ban phát
Tim vẫn đầy, máu vẫn còn xanh

Ta có cả kho tàng ý đẹp
Ai đó cần ta sẽ tặng cho
Tiêm vào hồn lành hơn xôi thịt
Cặm vào ngày, ngày sẽ thăng hoa

Ta còn đây vô vàn hạnh phúc
Đầy chung quanh, nắng rỡ, gió hiền
Từng nắm tay, nụ cười, ánh mắt
Trọn một đời không phải tìm thêm

Ta giàu cả một trời mê tưởng
Tin lòng người, hồn đá, lời chim
Ôm cầu vồng ta trèo hy vọng
Dưới vực sâu vẫn có hoa mềm

Ta còn kia ngút ngàn kỷ niệm
Mỗi bước đường đời đã ươm gieo
Ta cũng giàu muôn vàn thương nhớ
Một gia tài tàn kiếp mang theo

Ta giàu lắm người ơi cứ hỏi
Chia được gì ta sẽ chia cho!

Nguyễn Thương Việt

Chim rồi bay


Không biết lời chim ríu rít
Gọi nắng về hay gọi mây?
Nắng chờ thoa hồng đôi má
Mây vỗ về mắt thôi cay

Không biết cành kia chim đỗ
Đã thầm gửi chút thân quen?
Chỉ nghe một vùng im vắng
Mờ phai ngày đã ngủ yên

Không biết chân chim dấu nhỏ
Có còn lưu vết ngày qua?
Mai rồi đời trôi bến lạ
Mai rồi người cũng rời xa...

Nguyễn Thương Việt

Những thằng tôi


Có những khi tôi cùng tôi đứng lại
Lục lọi tâm hồn để tìm thấy chính tôi
Một lũ tôi nhập nhằng hỗn độn
Chui rúc, hiện hình, lúc nhúc, loi nhoi

Một thằng tôi vẫn u mê cơm áo
Một thằng đét gầy ôm danh hão phù du
Một thằng no tròn tham lam vị kỷ
Một thằng khôn ranh giả điếc giả mù

Thêm một thằng ngông đời gàn bướng
Và một thằng lãng mạn chỉ biết yêu
Rồi một thằng luôn cuồng mê cái đẹp
Lại một thằng mãi triết lý rong rêu

Có một thằng ngộ tài quèn chí nhục
Cũng có thằng chịu yếu đuối bi thương
Thằng thì ngu ngơ, thằng đầy điên dại
Thằng rụt rè và thằng thích tai ương...

Có những khi thay vì trốn chạy
Tôi lại ngồi ngắm nghía những thằng tôi

Nguyễn Thương Việt

Mưa bên bờ Isar


Bờ Isar có lần bão rớt
Em có nhớ ngày nắng qua?
Nắng ươm màu lá hoa
Nắng vuốt tay ngà
Nắng rỡ ràng viền nét kiêu sa
Nắng sưởi mềm hồn ta là đá

Bờ Isar có ngày mưa không ngớt
Em có ướt lòng không?
Nước cuồn cuộn dòng sông
Nước ngấm cánh đồng
Nước cùng khắp đất trời mênh mông
Nước trôi thành giòng trên má

Bờ Isar vẫn chưa khô mộng ước
Em có về đưa bước nắng đợi mong?

Nguyễn Thương Việt

Còn lại


Dấu tích một dòng sông
Vài mảng đê
Ngậm ngùi hóa đá

Dấu tích một con đường
Chiếc cột mốc
Đứng vò võ trơ vơ

Dấu tích một phận người
Một bảng tên
Xanh rêu bên vuông cỏ

Dấu tích một chuyện tình
Khi chưa nở
Chỉ là thơ

Nguyễn Thương Việt

Đò đưa


Này con đò chở giùm tôi đi tiếp
Khoảy mái chèo khuấy vỡ hết buồn vui
Hò ơi sóng tình tang khua mấy nhịp
Đem chút đời trao bọt nổi bèo trôi

Trả lại rồi ngày đã phai vàng võ
Chút phận người vài câu hát đồng dao
Nhẹ lắm đò ơi, chỉ chừng này thương nhớ
Tôi quảy vai gầy không nỡ bỏ sau

Ra giữa giòng cho kịp ròng con nước
Rửa bớt bùn nhơ trong tơ tóc tâm hồn
Chân trời xa chắc không nghèo mơ ước
Quãng sông qua rồi chỉ như có như không

Màu đợi mong đâu còn chi trong trắng
Đứng bên bờ, trên sóng cũng như nhau
Mũi thuyền lay khẽ khàng con lái lặng
Sông rất hiền, tôi vẫn chút lao đao

Cám ơn đò, cám ơn dòng sông nhỏ
Gửi bọt bèo theo đưa lối tiễn chân
Trong bấp bênh tôi tìm ra điểm tựa
Ngắm mạn thuyền âu yếm sóng tình nhân

Nguyễn Thương Việt

Hát đi anh

Gửi anh TTĐ

Tỉnh đi anh cơn mơ dài quá khứ
Dù vết bầm còn in đậm trên mi
Câu bao dung mẹ dạy mình thuở nhỏ
Gỡ mối nhân duyên cho kiếp thân này

Quên đi anh những hận thù ngày cũ
Hãy giang tay cho máu lại về tim
Bốn ngàn năm còn chờ mình đan tiếp
Một giải non sông giăng khắp ba miền

Đi đi anh chúng em chờ anh đó
Đôi chân trần vẫn đợi lối anh đưa
Để cùng nhau mình ra vùng ánh sáng
Cho nắng hôm nay đuổi bóng hôm xưa

Hát đi anh bài tình ca dân tộc
Trâu nghé đợi đàn em ngã anh nâng
Vết sẹo trên vai che chung mảnh áo
Vết sẹo trong lòng theo tiếng hát tan

Nguyễn Thương Việt
2004

Bên đó Sài gòn


Tôi đi giữa München mà chợt nhớ
Màu nắng chín vàng, mát áo lụa Hà Đông
Bên đó, Sài gòn, em có còn duyên dáng
Đời lao xao, em vẫn giữ tim hồng?

Trời mộc mạc, chưa lần biết heo may chớm lạnh
Thu chỉ về trong màu mắt nai thơ
Cho tôi đổi bốn mùa để quay về mưa nắng
Với em hiền hòa từ buổi ban sơ

Tìm lại em của những ngày tôi mười tám
Trên hàng quán lề đường tiếng cười nói râm ran
Lác đác lời rao, đây xôi chè, đây bánh
Ai gánh tuổi thơ tôi sẽ đợi bên đường

Tìm bóng hàng me cho mát thêm tà áo lụa
Xe lam nổ giòn chở tất bật đi mau
Ghế đá công viên lưng ai mài bóng nhẵn
Vẫn để dấu cho đời nhớ lại ngày sau

Tôi đi giữa München mà chợt nhớ
Bên đó, Sài gòn, em còn nhớ tôi không?

Nguyễn Thương Việt

Lời cuối ngày


Chim gọi nhau về tổ
Ta thơ thẩn cành trơ
Chân trời buông màn tối
Lẻ làng vạt sao thưa

       Đêm ơi cho ta hỏi
       Bao giờ sẽ nghiêng vai
       Trao về làn sương mỏng
       Đắp hồn ta ngủ say?

Đường chưa tan mùi nắng
Ai còn nhớ, ai quên?
Ngoài kia nghe khắc khoải
Loài côn trùng nhắc tên

       Trăng ơi cho ta gửi
       Một nửa mảnh tình non
       Thay nửa vầng đã mất
       Rồi trăng sẽ lại tròn

Ngày ban cho phép lạ
Vào đêm vẫn nhiệm màu
Sao lòng ta hụt hẫng
Sao hồn ta xanh xao?

       Người ơi cho ta gọi
       Bên khung nhỏ trời thơ
       Một tiếng lòng vụng dại
       Lạc cuối ngày, trơ vơ...

Nguyễn Thương Việt

Thờ-ơ-thơ


Người ta bảo
Tôi làm thơ tù túng trong khuôn
Trói buộc trong buồng
Thì đây tôi cũng bắt chước
Học đòi đôi chút kiểu cách tân hình thức
Cho thơ chảy luồng tuông
Không tròn và nhất định chẳng vuông
Chỉ trờ-uông-truông
Huyền-truồng

Ồ, người ta vẫn bảo
Sao lại còn cho thơ mặc áo?
Sao không cởi trần
Cái hay chính là ở chỗ tráo trân
Mà đã mới thì phải mới từ đầu tới chân
Có đâu lại cần
Cái vờ-ân-vân
Huyền-vần?

Nguyễn Thương Việt

Bài toán


Bài toán thày cho
Tôi giải liền trong giờ học
Đáp số là
Một ánh mắt ở bàn sau

Bài toán đời trao
Tôi loay hoay vì không còn phấn bảng
Màu nghiệm số lẫn đen lẫn trắng
Vô định
Vô chừng

Nhưng bài toán
Tự đặt cho riêng mình
Tôi ngại ngần không dám tìm lời giải
Vì biết chính mình
Là ẩn số
Nằm trong

Nguyễn Thương Việt

Em có nhớ ngày xưa?


Em có nhớ ngày xưa?
Mình quen nhau phố nhỏ
Một đôi lần gặp gỡ
Tình yêu rồi hay chưa?

Em có nhớ ngày xưa?
Vòm trời tròn hai bóng
Em đan mây thành mộng
Anh treo vì sao tua

Em có nhớ ngày xưa?
Cây còn đơm trái ngọt
Chim vẫn cho tiếng hót
Hồn mình một vườn thơ

Em có nhớ ngày xưa?
Trái đất còn rất nhỏ
Bàn tay mình giăng mở
Vừa đủ đời nắng mưa

Em có nhớ ngày xưa?
Anh vẫn nhớ ngày xưa

Nguyễn Thương Việt

Một ngày rồi quên


Một ngày trời vắng mưa
Buồn khô đáy mắt
Con cừu già ảo não
Đứng gặm bóng mình vàng héo dưới chân
Màu nắng trưa không đủ để hòa tan úa đắng
Của vài cọng cỏ
Mỏng mảnh
Lưa thưa

Một ngày đã xóa tên
Mặt đất ủ ê, ráo hoảnh
Chuyến xe lửa chạy ngang
Xồng xộc kéo theo những rình rang inh ỏi
Đường rầy sắt rung lên rồi lại soải dài chờ đợi
Chuyến tàu về
Hay một chuyến tàu sau

Một ngày không có ai
Trần gian nằm thiêm thiếp
Chốn thần tiên cũng bỏ ngỏ trơ vơ
Đôi dòng nghĩ ngợi chợt lạnh đông, hóa đá
Thành băng hà cày lên trán nếp nhăn
In một vết hằn
Gợi chia cắt
Cách ngăn

Nguyễn Thương Việt

Cổ tích


Ngồi xuống đây
Mình kể chuyện đời xưa
Có tiều phu mang rìu vô rừng thẳm
Đi chém chằn tinh
Diệt họa cứu dân lành

Ngồi xuống đây
Mình kể chuyện hôm nay
Có những chàng trai đi trừ quỷ dữ
Nhưng trên đường
Họ vô tình đánh giết lẫn nhau

Ngồi xuống đây
Mình kể chuyện ngày sau
Vẫn còn chằn tinh
Và hung thần quỷ dữ
Nhưng chẳng còn đâu
Những tiều phu trai trẻ lên đường

Nguyễn Thương Việt