Hương đêm


Lờ lững trong sương
Thuyền hôn sóng dại
Bay theo bóng nước
Một thoáng dư hương

Sông buồn quên ngõ
Gió chẳng màng xoay
Thì thào ngọn cỏ
Trân mình không lay

Trăng non gầy guộc
Thơ thẩn nhìn lên
Từ sâu đáy biếc
Ánh ngà lung linh

Dừa nghiêng dáng sậm
Buông thõng tàng không
Côn trùng lặng tiếng
Dỗ ru đêm nồng

Sương vây thuyền khuất
Mây lấn vành trăng
Bay làn hương cũ
Tan tác mênh mang...

Nguyễn Thương Việt

Cảm nhớ về Hà Nội phố của Phan Vũ


Hà Nội phố
(*)
Lời tự tình tuyệt đẹp
Gửi cho người từng nỗi nhớ niềm thương
Mỗi lối nhỏ bên đường
Dắt theo về ngàn năm kỷ niệm

Hà Nội phố
Tiếng lòng tỏa từng nhịp thơ trìu mến
Giọt hương đời dài nét mực khắc ghi
Vọng khúc kinh kỳ
Phồn hoa tuôn sắc thắm
Buổi thịnh suy
Vẫn ngạt ngào ươm hồn văn vật

Hà Nội phố
Từng sớm chiều chân thật
Từ cổ xưa trôi mãi tận mai sau
Thành cũ bạc màu
Nhưng lối đi về còn tơ tình đậm nét

Hà Nội phố
Chưa một lần tôi biết
Mà thân thương qua mỗi bước thơ mềm
Ta chợt còn em
Ta còn em một khung trời xa lạ

Hà Nội phố
Lời thơ kể như lời từ tạ
Ta còn em trong đời
Đứng bên trời gợi lòng thơ Phan Vũ
Bên hàng cây bóng rủ
Ta còn em là người
Giữa tiếng cười tiếng khóc của nhân gian

Hà Nội phố
Ta còn em từng ngày tháng lang thang...

Nguyễn Thương Việt 03/2007

(*) Hà Nội phố - Phan Vũ 1972

Câu thơ giữa đời


Câu thơ đầu đời
Tôi viết năm mười sáu
Tuổi học trò, đi thơ thẩn giữa giờ chơi
Kết dăm vần mong mây trải muôn nơi
Và đọng lại trên vài dòng mực tím
Những thơ ngây mầu nhiệm
Từ con tim chưa biết khóc một lần
Nhặt lá úa trên sân
Đan ước mơ được bay cao như Cuội
Đôi ngày vài buổi
Cũng học đòi man mác nhớ thương
Theo bóng nhỏ bên đường
Lòng mang mang hờn tủi...

Câu thơ năm nào
Nay đã lạc vần theo giòng ngày tháng
Mang hết diệu kỳ trả lại trăng sao
Mực tím phai màu
Hương tuổi thơ tan đi mờ nhạt
Vá víu tâm hồn chỉ còn vài lời ca tiếng hát
Và kỷ niệm của đôi chốc lát buồn vui
Ôm theo trong giấc ngủ vùi
Những ước mơ của ngày xưa còn bé
Đếm ngày qua tròn lẻ
Chỉ mong tặng đời một chút nhớ thương
Gửi vần thơ trải dọc theo đường
Ru mềm chân người bước

Câu thơ nửa đời
Chỉ còn là chút cỏ dại lòng tôi

Nguyễn Thương Việt

Nơi này ngày không tên


Gửi thu ngàn cỏ lá
Vàng rơi lên tóc mềm
Tô cho thêm màu nhớ
Miệt mà phút dịu êm

Dòng thời gian quyện nét
Nhẹ nhàng viền dáng thơ
Nửa đời qua chưa biết
Có ngày sau ngẩn ngơ

Chân trời vòng tay vẫy
Miên du về xa phương
Uống cạn bờ môi mặn
Say ngạt ngào đại dương

Ở đây đời gẫy gập
Nơi này ngày không tên
Mây đan bờ mi nhỏ
Vụt qua rồi cũng quên

Cho một lần phép lạ
Quay về khép không gian
Gửi lời trao ánh mắt
Ngày không tên, vụn tan...


Nguyễn Thương Việt

Mười thương chưa trọn


Ngồi đây đếm lá thu rơi
Đem thương gửi gió đầy vơi lòng này
Thuyền quyên kết tóc se mây
Duyên nghèo chia phận vui vầy nắng mưa
Chân trời trả hết mộng mơ
Đời xoay bao ngả vẫn chờ đợi nhau
Son tình thành nghĩa trọng sâu
Buồn san vui sẻ quen màu phong sương
Một thương ba bảy cũng thương
Mười thương sao đủ ngàn thương chưa vừa...


Nguyễn Thương Việt

Em bé mù


Em bé mù lần đi từng bước
Khua gậy mòn thanh thản gót chân
Em không thiết lối gần
Chỉ lượt theo ngõ quanh sỏi đá
Mặc bên lề úa vàng cỏ lá
Mặc cho trời trĩu nặng mây đen
Bước nối bước liền
Mặc ngoài kia bạc ngàn trùng điệp
Mặc cho đời réo gọi hoàng kim
Em không kiếm không tìm
Vì chỉ nhìn qua con tim nhỏ bé

Em bé mù tựa vai khung cửa
Ánh mắt xa xăm nhoẻn miệng cười
Không cần thấy em ơi
Những màu đời diêm dúa
Trên mặt đất cằn cỗi già nua
Không cần thấy em ơi
Những lòng người đen đúa
Giữa tăm tối hoang sơ

Em bé mù về gian phòng nhỏ
Không thấy ngày điêu tàn
Nhoẻn miệng cười làm sáng thế gian...


Nguyễn Thương Việt

Ngày xưa Tôn Nữ


Đi qua đời rất nhẹ
Áo tiểu thư một lần
Dáng yêu kiều Tôn Nữ
Ta theo hoài dấu chân

Ve sầu cho ta hỏi
Sao hát bài thương đau
Có quen nàng Tôn Nữ
Đã một đời mất nhau

Ta ngồi ôm nỗi nhớ
Như Cuội buồn gốc đa
Trông mây tìm dáng nhỏ
Đâu Tôn Nữ, Hằng Nga?

Gió ngàn ơi đừng gọi
Tôn Nữ của ngày xưa
Đưa mây về ướt mắt
Hồn ta ngủ dưới mưa

Đường mịt mù nhân ảnh
Ta vẫn ngẩn ngơ tìm
Áo xưa màu Tôn Nữ
Vạt bay trong chiều êm

Một đời như đứt khoảng
Từng ngày dõi chân mây
Ngàn thu chờ Tôn Nữ
Ta hóa thân đá gầy

Nguyễn Thương Việt