Chiếc hộp mùa Đông
Cầm lấy đi em
Chiếc hộp nhỏ mùa Đông
Anh còn giữ lại
Một vài thứ tấp dạt hai bên bờ ngày tháng
Đây cái ngoảnh mặt ân cần
Dù đã nửa đời người
Và chắc sẽ lâu hơn thế nữa
Vẫn là giọt mặn
Chưa chìm dưới lãng quên
Đây câu cám ơn sỉ nhục
Vừa nhặt phải đã vung vảy khắp hồn
Lan nhanh từng mảng
Chảy dài
Lấm loang
Đây lời nói dối chân tình
Đã một lần
Dìm tan ngọn sóng thần nghi hoặc
Vá vết thương lòng hun hút đại dương
Đây điều linh cảm sắp đặt
Bao ngày ngoi ngóp
Trồi thụp
Giữa những bờ tường gượng gạo
Sau lần vỏ đục trong
Đây vài tiếng nấc ngạo nghễ
Xước vào màn đêm vệt thâm thao thức
Khơi dòng chảy
Rạo rực máu hồng
Đây cái thở dài đỏm đáng
Hái bẽ bàng
Để chỉ rơi rụng không hình hài
Vùi câm bất động
Chờ một lúc nào lại được gắn lên môi
Đây nỗi buồn đầy toan tính
Trần trụi trong lớp áo nghĩa nhân
Cùng những bóng ma của được thua còn mất
Chực vồ lấy con tin
Đây tia mắt cười tuyệt vọng
Kỷ niệm cuối cùng
Rồi cũng quày quả xoay đi
Theo xương da thịt rã thành tro bụi
Cuộn giữa lòng phù sa
Cầm lấy đi em
Những thứ anh lượm lặt làm quà
Trong chiếc hộp nhỏ
Chỉ dành đựng mùa Đông
Nguyễn Thương Việt