Chiều phai


Khi nỗi nhớ dài hơn niềm đau
Con đường về không vội ướt
Trông nhau
Lá thấp cúi đầu
Ai lỗi hẹn
Ai bước dồn cả trời chiều hoe đỏ

Khi niềm đau chìm trong nỗi nhớ
Bóng ngã nhoài vỡ vụn trên tay
Rơi theo một ngày
Vừa chợt nở
Đã nhòe nhạt vàng phai

Nguyễn Thương Việt

Lắng nghe


Cảm ơn em đã lắng nghe
Những lời chưa gọt giũa
Những ý tưởng huyễn hoặc, xa vời
Những tiếng cười vô duyên không phải lúc
Những ngân vọng nhạt nhòe âm hưởng
Những cái lắc đầu không kịp ngụy trang
Những lời bình ngang tàng
tự dưng đến
Những kết luận báng bổ giữa dòng
bỏ mặc thực hư
Những phản biện chực chờ nhào ra chắn lối
Những câu chữ thừa dư
chẳng ai cần nói...

Cảm ơn em đã lắng nghe
Những giấc mơ nhập nhằng không rõ nét
Những tiếng lòng ảo não
lắm lúc yếm thế bi thương
Những thèm khát thật đời thường
Những ước vọng xa xôi
chỉ chờ trôi theo ngày tháng
Những ưu tư ngoài tầm tay với
Những tâm niệm lẽ ra phải có ở mỗi con người
Những suy nghĩ phù du
chẳng ai hoài tới...

Cảm ơn em đã lắng nghe
Cả những điều anh chưa nói...

Nguyễn Thương Việt

Từ đó là thơ


Tranh: Tôn Nữ Tâm Hảo


Và từ đó em làm thơ
Nối chân trời với từng nhành hoa đong đưa trong gió
Khơi dậy tiếng lòng trồi lên hơi thở
Bềnh bồng lướt trên vòng ngày tháng lao đao

Và từ đó em làm thơ
Mang tất cả ngọt ngào
Lấp cho đầy khoảng không giữa đời và mộng
Tình tự gửi trao vừa đủ thay màu hy vọng
Điểm lên bầu trời từng vệt sáng sao sa

Và từ đó em làm thơ
Thời gian cũng khoan thai chậm dần chân bước
Bốn mươi năm gót hồng mà mượt
In dấu cội nguồn bằng ánh mắt long lanh
Lại nở thêm những nụ hoa nhen nhúm trên cành
Chen nhau dập dìu cánh mỏng

Và từ đó em làm thơ
Không để trưng thêm cho đời những mỹ từ ruỗng mục
Chỉ dang tay ân cần với đôi lần nhỏ nhoi hạnh phúc
Đâu đó - nếu có vài giọt mặn rơi rơi khẽ khàng
Sẽ đọng thành cườm bàng bạc không gian

Và từ đó em làm thơ
Ngày thổi nắng căng phồng cụm mây vàng uể oải
Đêm về tô lại cho trăng chút màu con gái
Vân vê thẹn thùng
Vạt sương trải gầy nhè nhẹ mông lung

Và từ đó em làm thơ
Hóa cánh ong bay chắt chiu góp mật
Quyện vào những trong xanh của vài khoảnh khắc
Thành sợi nhớ vô hình
Thắt buộc lòng anh...

Nguyễn Thương Việt