Con đường đi ra khỏi hạnh phúc


Con đường đi ra khỏi hạnh phúc
Thật ngắn, thật gần
Giản đơn không cần bảng cần tên
Khỏi họa đồ chỉ dẫn

Con đường đi ra khỏi hạnh phúc
Xây trên kỳ vọng ảo huyền
Trĩu nặng đợi mong
Mọi thứ trong tầm tay chỉ là bẽ bàng nhỏ nhặt

Con đường đi ra khỏi hạnh phúc
Chỉ một lời suông, một đôi lần vô tâm buông thả
Lãng quên chính mình
Xa lạ cả thân thương

Con đường đi ra khỏi hạnh phúc
Thênh thang chập chùng
Mời gọi trong từng ngõ ngách
Ngấp nghé đợi chờ tận sâu thẳm tâm thân

Con đường đi ra khỏi hạnh phúc
Có cho một lần quay trở lại
Hay chỉ dẫn về xa?

Nguyễn Thương Việt

Ru nhau


Ru nhau gầy giấc mong manh
Treo ngày gai góc lên cành héo hon
Ngoảnh đi, còn - mất - nhạt - son
Thờ ơ đãi cát đọng buồn trên tay

Ru nhau mê đắm vũng lầy
Nhoài thân gục gẫy nằm lay lất chờ
Mê thường chùn tiếng cung tơ
Phôi phai câu nói bâng quơ gửi người

Ru nhau hoen úa bên đời
Vàng thu theo lá đày rơi xuống trần
Pha màu vài giọt thời gian
Vòng chân trời tắt lịm tan góc hồn

Ru nhau một mảnh tình gần
Lối xưa rũ nát vùi thân kiếp nào
Địa đàng thôi chỉ khát khao
Vườn hoang hãy ngủ ngàn sau sẽ tìm

Nguyễn Thương Việt

Ở đầu ngày


Ở đầu ngày có tiếng xe nổ máy
Thổi bay đi vài mảnh vụn của buổi sáng trầm ngâm
Từng ô cửa mở toang. Đuổi xua nghi ngại
Và chần chừ. Biết chừng lại vuột mất trăm năm

Bóng hàng cây đã trôi dài thế kỷ
Hững hờ. Lại một lần nữa ban mai
Mòn mỏi chứng nhân những vòng xoay đua chạy
Lá đã nhuốm màu. Vàng võ có ai hay

Dưới lòng đường là cỏ hoa thành đá
Hơi ấm mặt trời triệu năm trước còn mang
Trộn cái nóng bên trên. Từ bước chân người tất tả
Vội vàng. Đời vẫn vậy. Ngổn ngang.

Quá khứ còn chờ trên bờ tường loang lổ
Vài tia nắng sớm dọ tìm từng viên gạch đã long
Hỏi mà chi? Câu chuyện xưa đã cũ
Ở đầu ngày xin ngủ tiếp. Thong dong

Nguyễn Thương Việt

Có nghĩa gì đâu


Có nghĩa gì đâu
Từng gánh đời cong oằn ngã sập
Đường trần vừa lên đã nhọc nhằn vùi lấp
Thân xác hao gầy
Ôm đất mẹ hắt hiu

Có nghĩa gì đâu
Những tiếng nấc khan dần, chìm lắng
Cơn mưa cuối mùa rồi cuộn đi giòng lệ mặn
Và cọng cỏ ven bờ
Lại chờ ngẩng lên xanh

Có nghĩa gì đâu
Vài ngón tay hững hờ buộc tội
Màu phù sa rồi sẽ hòa tan gian dối
Chiều cũng đem héo vàng
Về thúc hối lãng quên

Có nghĩa gì đâu
Khi vào đêm dài cơn thao thức
Rót đắng vần thơ trở xoay hồn ray rứt
Chợt nhớ kiếp người
Chỉ thấy mong manh

Có nghĩa gì đâu
Dù ngoài kia dòng sông đang khóc
Với ngàn giọt
Của đời
Lấp lánh, long lanh

Nguyễn Thương Việt
10/2007

Còn lại


Tôi đã đánh mất tình yêu
Nên mai này nếu em có đến
Cứ đi thẳng vào tận sân sau con tim bỏ ngỏ
Ở đó vẫn còn nơi cho em ở
Dù chỉ là
Bờ cỏ dại vườn hoang

Tôi đã để lạc niềm tin
Nên đôi tay trần
Không còn gì ngoài mệt mỏi
Thằn lằn rụng đuôi có khi lại mọc thêm đuôi mới
Chỉ mong tấm thân rã rượi
Hãy còn chờ đến buổi mặt trời lên

Tôi đã bỏ quên cuộc đời
Còi hụ xa dần vẫn vật vờ trong bóng ngày mộng mị
Bừng tỉnh dậy thôi đành giơ tay vẫy
Gửi lời chào
Đến những ai sẽ về đích trước
Phần tôi đứng lại
Vui vầy với hoang tưởng đàng sau

Nguyễn Thương Việt

Ươm hồn ca dao


Ươm hồn ca dao
Ru đời nho nhỏ
Câu thơ chợt nở
Đơm tình búp non

Vỗ giấc ngủ tròn
Xa bờ tuổi mộng
Ôm đời gió lộng
Chân trời vòng tay

Gửi theo làn mây
Lời trao khe khẽ
Thì thầm nói nhẹ
Lạc vào thoảng mơ

Thương từ ngàn xưa
Còn vương câu hát
Tròng trành sóng nhạc
Dâng tình lên cao

Ươm hồn ca dao...

Nguyễn Thương Việt